CẶP ĐÔI HOÀN CẢNH - Trang 401

"Thời gian trôi qua nhanh thật, trong ấn tượng của con, đứa trẻ này vẫn

chỉ là một tiểu tử hay thẹn thùng xấu hổ."

"Đứa trẻ cái gì mà đứa trẻ chứ? Con chẳng qua cũng chỉ lớn hơn người ta

có bốn tuổi thôi, đừng có mà coi mình như một lão già thế chứ!” Tiêu Mạc
Dự bất mãn trừng mắt vểnh râu: "Lải nhải với con nhiều như vậy, nói
chung, thiên hạ này là thiên hạ của người trong thiên hạ, cho dù trời sụp
cũng có người chống đỡ, đâu phải nhất định phải là con! Còn nói riêng, đôi
cánh của muội phu con đã chắc chắn lắm rồi, địa vị của muội muội con
cũng khó mà suy chuyển, không còn bất kỳ người nào hay thế lực nào có
thể động tới Tiêu gia ta. Cho nên Tranh Ngôn à, cũng đến lúc con buông
gánh nặng trên vai mình xuống rồi".

Tiêu Sơ mỉm cười, cụp mắt nhìn đá vụn dưới chân mình mà không lên

tiếng.

Tiêu Mạc Dự nhìn gương mặt nghiêng nghiêng gầy gò của con trai mình,

thầm thở dài, vươn tay vỗ lên lưng y: "Có lẽ con không biết, muội muội
con tuy nghịch ngợm phá phách, cứ tối ngày gây họa không ngừng, nhưng
so với nó, người mà ta và mẫu thân con lo lắng nhiều hơn lại là con".

Tiêu Sơ hơi cúi đầu, giọng nói lại càng nhẹ hon: "Đều tại hài nhi vẫn

chưa đủ tốt".

"Không, cũng bởi vì con quá tốt rồi. Từ nhỏ con đã hết sức hiểu chuyện,

hiếu thuận, lại còn thông minh ham học, gần như chưa bao giờ phải để cho
chúng ta phải lo lắng. Nhưng con suy nghĩ quá nhiều, phàm là chuyện gì
cũng chỉ báo tin vui không báo tin buồn, lúc nào cũng muốn tự mình đảm
đương tất cả gánh nặng, tạo ra một khoảng trời tươi đẹp không gió không
mưa cho người nhà. Tranh Ngôn, con càng như vậy thì càng khiến cho
người ở bên cạnh con bất an hơn. Bởi vì chúng ta chỉ có thể đứng một bên
nhìn con chịu cực khổ một mình mà chẳng giúp được gì, chỉ có thể lo lắng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.