“Cố đoàn trưởng, cậu nói một chút xem hả? ! Sao lại gây ra chuyện
này?” Từ chính ủy đánh vào bả vai hắn, “Cậu với tiểu công chúa có quan
hệ tốt lắm sao?”
Nhìn người trước mặt đang mở to mắt khó tin, khuôn mặt bát quái, Cố
Trạch Vũ miễn cưỡng nở một nụ cười :”Ừm.”
“Cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đi…” Từ chính ủy vỗ vỗ bờ vai hắn như
một gánh nặng đường xa.
“Chuẩn bị tâm lý gì cơ?”
“Cậu thu nhận bảo bối tâm can của cả đại viện làm tài sản riêng, cậu cho
là các thủ trưởng quân khu dễ dàng bỏ qua sao? Trước mắt không nói Hàn
sư trưởng, cũng không nói Phương bí thư và Tề Tham mưu trưởng, riêng
lão bà và các con của tôi, đoán chừng về sau cậu cũng không có được sự
ủng hộ… Hazz… Thật ra là muốn xem xem sức chịu đựng của tiểu tử cậu
đến mức nào!”
“Không biết thế này có khoa trương không vậy?”
“Cậu không biết sao? Đại sự số một trong đại viện chúng ta chính là tiểu
công chúa cuối cùng sẽ rơi vào nhà nào… So với chuyện này thì quân diễn
là chuyện nhỏ! Thua trận nhiều nhất cũng chỉ bị mắng một trận, còn nếu là
chuyện của tiểu công chúa, toàn bộ việc phía sau vô cùng rối rắm. Bộ hậu
cần sắc mặt không tốt không nói làm gì, các thủ trưởng phía trên còn phải
chỉnh đốn bằng những kế sách mờ ám. Nếu còn tiếp tục như vậy, chỉ sợ cậu
không sống nổi…”
Cố Trạch Vũ không ngờ tới chính ủy luôn luôn lịch sự, mở miệng là nói
văn chương cũng sẽ nói tục. Hắn bất đắc dĩ cười cười, gỡ chiếc mũ lính
xuống, lấy tau chỉnh sửa một chút lại đội lên đầu: “Chuyện lấy vợ, dù khó
khăn hơn nữa cũng phải xông lên, không có khó khăn thì phải tạo ra khó
khăn…”