“Ngoan một chút… tối nay không cần đi, em gái em ở đó tùy tiện mua
chuộc một chút là được…” Cố Trạch Vũ vừa nói vừa muốn hôn cô.
“Anh không phải không biết, tiểu Mông rất tinh quái. Nó cũng không
phải chỉ mới ba bốn tuổi, những chuyện thế này nó làm sao không biết…
Anh buông em ra, vừa rồi đau chết em, em còn muốn!”
“Ay… Anh sẽ không, tối nay em không cần phải đi…. Trễ thế này rồi,
em nên đi ngủ sớm một chút, ngày mai anh còn phải dậy sớm quay về quân
doanh.” Cố Trạch Vũ dùng mũi cọ cọ cổ Hàn Lăng Sa, trong giọng nói
mang vẻ mệt mỏi.
Hàn Lăng Sa nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, đoán chừng cũng lâu rồi
không được ngủ ngon. Hơn nữa, vừa vận động một hồi trên giường, phỏng
chừng cũng tiêu hao không ít sức khỏe. Mà cơ thể cô cũng mệt mỏi muốn
chết, không thể rời đi được.
“Vậy em gọi điện về, nếu không nó sẽ lo lắng.”
“Cũng đã muộn rồi, có thể đã ngủ rồi?” Cố Trạch Vũ đau lòng sờ sờ
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, “Ngày mai báo lại cũng được… Xem dáng vẻ
tiều tụy này của em…”
“Trách ai bây giờ? !” muốn giơ chân đá hắn cho hả giận dù hai chân
đang bị kẹp giữa hai chân của hắn. Hắn khống chế cả người cô nhét vào
trong lồng ngực rộng rãi của hắn, “Điều này có thể trách em sao? Anh đi
lấy điện thoại đến đây…”
Cố Trạch Vũ tự biết lỗi của mình, cười hôn lên đôi môi hồng đào của cô.
Hắn khoác áo ngủ của cô ở phòng khách, đi xuống phòng khách dưới lầu đi
lấy điện thoại, cũng không đưa cho cô mà tự nhấn số rồi áp điện thoại vào
tai cô.