Trước mộ rõ ràng có người thường xuyên cúng bái, nhìn tro bụi của đống
tiền vàng con lưu lại phía sau, Cố Trạch Vũ tưởng tượng Hàn Lăng Sa
đứng ở chỗ này nén lệ nhìn ngọn lửa bốc cháy, cảm thấy thực đau lòng.
Sau khi vội vã tế bái, hai người trở về thành phố, tìm một nhà hàng ăn
nào đó ăn cơm trưa. Cố Trạch Vũ đang ở trong đại sảnh sân bay thành phố
C gọi điện thoại qua chỗ quan viên chính phủ thành phố, để bọn họ sắp xếp
thời gian đến thành phố B lấy xe. Người bên kia vừa nghe nói hắn muốn
quay lại thành phố C, lập tức nói đến đón máy bay. Cố Trạch Vũ từ chối hai
lần, thấy thái độ kiên quyết của đối phương, suy nghĩ một hồi đã khiến bọn
họ dẫn theo Hàn Lăng Sa đến đón.
Lâu như vậy không gặp, thật rất muốn cô. Cái loại tâm tình đó không kịp
chờ đợi giống như nước lũ gặp phải con đập lớn, gầm thét xông về phía
trước, không ngừng vỗ tim hắn…
Sau khi cúp điện thoại, Cố Trạch Vũ lại gọi điện thoại báo cho Hàn Lăng
Sa, kể một chút chuyện…
Cố Trạch Vũ trong lòng vui mừng không biết, sau mấy tiếng này sẽ phải
gặp người mà hắn không hề mong muốn nhất. Quyết định này làm hắn vô
cùng hối hận trong một thời gian rất dài…