CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 110

ra đo.
– Cô cần bao nhiêu?
– Anh đã có gia đình chưa? - Cô định nói hai mét nhưng lại bật ra câu này.
Anh ngẩng lên nhìn cô với nụ cười nồng hậu trên khuôn mặt.
– Chưa, tôi chưa được làm kẻ may mắn đó. Anh đáp.
Anh sắp sửa thôi, Theresa nghĩ, ngay khi Monique từParis trở về.
Monique sẽ yêu thích người đàn ông này. Họ thật hoàn hảo cho nhau. Cứ
nghĩ tới phản ứng của Monique khi gặp Raoul, Theresa tràn đầy vui sướng.
Có.
một cậu em rể như Raoul Givradot cũng thật thú vị.
Hôm sau, khi Theresa đi qua cửa hiệu, Raoul nhìn thấy bóng cô vội vàng
chạy ra.
– Xin chào cô. Tôi sắp được nghỉ. Nếu cô rỗi, mong cô bằng lòng dùng trà
cùng tôi.
– Tôi ... tôi ... vâng, cảm ơn anh.
Theresa như cứng lưỡi trước anh, còn Raoul thì làm mọi thứ có thể để cô
được tự nhiên, thoải mái và liền sau đó, Theresa thấy mình đang nói với
con người lạ này những điều mà cô chẳngbao giờ nói với ai - về sự cô đơn.
– Đám đông có thể càng làm người ta cô đơn hơn. - Theresa nói. - Tôi luôn
cảm thấy mình như một ốc đảo trong biển người.
– Tôi hiểu, - anh cười.
– Ồ, nhưng chắc anh phải có nhiều bạn lắm.
– Chỉ quen biết thôi. Suy cho cùng, có ai thật sự là nhiều bạn đâu.
Dường như cô đang nói chuyện với bóng hình mình trong gương.
Một giờ đồng hồ qua đi rất nhanh, đã đến lúc Raoul phải trở về với công
việc.
– Cô có vui lòng dùng bữa trưa ngày mai cùng tôi? - Khi họ đứng dậy,
Raoul hỏi.
Anh ta tốt bụng, tất nhiên là vậy. Theresa biết rằng chẳng người đàn ông
nào có thể cảm thấy cô hấp dẫn, đặc biệt một chàng trai hào hoa phong nhã
như Raoul Givradot. Cô tin rằng anh tốt với tất cả mọi người.
– Tôi rất vui lòng. - Theresa nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.