CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 109

– Dạ. - Theresa ấp úng. :
– Cô sinh ra ở đây?
– Vâng.
– Cô có yêu nó không?
– Có Theresa cầm gói vải, chạy biến đi.
Hôm sau, cô tìm được lý do để trở lại cửa hàng. Cô đã thức tới nửa đêm để
chuẩn bị những câu chuyện cô sắp nói với Raoul.
Tôi rất mừng vì anh thích Eze ...
Tu viện này có từ thế kỷ Mười bốn, anh biết không?
Anh đã bao giờ tới Saint-Paulđe-Vence chưa? ở đó có một nhà thờ đáng
yêu ...
Tôi rất thích Monte Carlo, anh thấy thế nào?
Thật tuyệt vời khi được ở đó. Thỉnh thoảng em gái tôi và tôi lái xe xuống
Granđe Corniche và đi nhà hát Fort Antoine. Anh có biết cái nhà hát ấy
không?
Đó là nhà hát ngoài trời ...
Anh có biết Nice một thời được gọi là Nikaia? Ồ, anh không biết? Đúng thế
đấy. Trước đây, những người Hy Lạp đã từng ở đó. Nice có một bảo tàng
hài cốt những người thượng cổ sống cách đây ba ngàn năm, điều đó thú vị
nhỉ?
Theresa tự trang bị hàng chục câu chuyện mào đầu. Thật không may,
khoảnh khắc cô bước vào cửa hiệu và nhìn thấy Raoul, mọi thứ vụt bay hết.
Cô chỉ đứng chôn chân nhìn anh, không nói được lời nào.
– Chào, - Raoul vui vẻ nói. - Thật vui được gặp lại cô, cô DeFosse.
– Cảm ơn, - cô thấy mình thật ngốc nghếch. Mình ba mươi tuổi rồi đấy, cô
nghĩ thầm, thế mà mình lại đang hành động như ở tuổi học trò. Dừng lại
ngay.
Nhưng cô không thể dừng lại được.
– Hôm nay tôi có thể giúp gì cho cô?
– Tôi cần ... cần thêm muslin.
Cái thứ cuối cùng cô cần đến.
Cô nhìn Raoul khi anh đi lấy cuộn vải, khi anh đặt cuộn vải lên quầy và trải

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.