CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 122

bà kém hấp dẫn mà chỉ thấy đây là một tinh thần bất hạnh và đẹp đẽ.
Họ nói về Chúa, về tạo hóa, về ý nghĩa của cuộc sống mà cô hầu như không
nhận biết được. Theresa bắt đầu bình thường trở lại Một hôm, cha Berrendo
nói với cô:
Cái điều mà cha đã nhận được sự đáp lại sâu sắc trong con người cô:
– Con của ta, nếu con không còn tin ở thế giới này nữa, thì con hãy tin vào
thế giới tiếp theo. Tin vào thế giới mà Giêsu đang đợi để tiếp nhận con.
Lần đầu tiên kể từ ngày được ấn định là ngày cưới của mình, Theresa bắt
đầu cảm thấy thanh thản trở lại Nhà thờ đã trở thành thiên đường của cô,
như chính nó đã từng như vậy. Nhưng cô còn nghĩ về tương lai của mình
nữa.
– Con không có nơi nào để ra đi.
– Con có thể trở về nhà.
– Không. Con sẽ không bao giờ trở lại đó được nữa. Con không thể giáp
mặt Raoul. Con không biết làm gì. Con muốn chạy trốn, nhưng không có
chỗ nào để mà trốn!
Cha Berlendo im lặng một lúc lâu. Cuối cùng ông nói:
– Con có thể ở lại đây.
Cô nhìn quanh phòng khách sạn, bối rối.
– Ở đây ấy à?
– Tu viện dòng Cistercian ở cạnh đây. - Ông nhướn người. - Để cha nói cho
con biết. Đó là một thế giới bên trong thế giới, nơi mọi người được hiến
dâng cho Chúa. Tim Theresa đập rộn.
– Nghe ... thật tuyệt.
– Cha phải nói trước với con rằng đó là một trong những dòng tu nghiêm
khắc nhất thế giới. Những người được nhận vào phải thề giữ nhân đức, im
lặng và ngoan ngoãn. Không có kẻ nào vào đó rồi lại ra.
Nhũng lời đó của cha khiến Theresa run rẩy.
– Con sẽ không bao giờ rời xa nó. Đó chính là nơi con đã cố công tìm
kiếm, thưa cha:
Con khinh bỉ cái thế giới con đang tồn tại.
Nhưng cha Berrendo vẫn không hết lo lắng. Ông biết Theresa sẽ phải đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.