CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 127

rồi chui vào.
Amparo cũng chui vào theo à, hiểu rồi, Megan nghĩ.
Jaime nhìn với sang Megan.
Sơ phải ngủ lấy sức đi. Còn một chặng đường dài đấy.
Megan bị thức giấc bởi tiếng rên rỉ. Nghe như ai đó đang trong cơn đau
khủng khiếp. Cô ngồi dậy, lo lắng. Nhưng tiếng rên rỉ phát ra từ trong chăn
của Jaime. Chắc anh ta đang ốm lắm. Đó là ý nghĩ đầu tiên của cô.
Nhưng rồi Megan nghe tiếng Amparo Jiron hổn hển:
– Ôi, phải, phải:
Đưa nó cho em. Mạnh lên! Phải! Nào! Nào!
Mặt Megan nóng bừng.
Cô vội vàng làm dấu, rồi bắt đầu cầu nguyện. Tha thứ cho con, Đức Cha.
Hãy cho ý nghĩ con chỉ ngập tràn hình ảnh Người. Hãy cho tinh thần con
tìm đến Người, để nó tìm đến được cội nguồn và điều tốt đẹp trong Người.
Và âm thanh đó vẫn tiếp tục. Cuối cùng, khi Megan nghĩ rằng cô không thể
chịu đựng thêm một khoảnh khắc nào nữa, thì nó dừng lại. Nhưng lại có
những tiếng động khác làm cô không chợp mắt được. Đó là tiếng rừng đêm
vang khắp xung quanh cô. Âm thanh hỗn độn cảa các loài chim quyện vào
nhau, tiếng choe chóe của những con thú nhỏ và tiếng gầm gừ của các loài
thú lớn.
Megan nhớ tới nhà trẻ mồ côi. Cái nhà trẻ mồ côi tuyệt vời, và khủng khiếp
...
***
Họ gọi cô là “Megan kinh hoàng.”.
Họ gọi cô là “Megan quỷ mắt xanh”.
Họ gọi cô là “Megan bất tử.”.
Cô lên mười tuổi.
Cô đã được mang tới trại mồ côi này khi còn là đứa trẻ sơ sinh, bị bỏ rơi
trên bậc cửa nhà một cặp vợ chồng nông dân, những người đang không đủ
sức nuôi chính bản thân mình.
Trại trẻ mồ côi là một tòa nhà hai tầng quét vôi trắng đơn sơ ở ngoại ô
Avila, tại một khu nghèo của thành phố, cách xa quảng trường Desan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.