CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 160

nho, ngô và bới khoai dưới đất, hái quả trên cây, tìm trứng và gà con trong
các ổ – Đất nước Tây Ban Nha là một cái chợ khổng lồ. - Rubio Arzano
nói.
– Và mua mọi thứ chẳng mất xu nào. Tomas Sanjuno cười.
Sơ Theresa không hay biết nhũng gì quanh mình. Ý nghĩ duy nhất trong bà
là làm sao tới được tu viện ở Mendavia. Cây thánh giá ngày càng nặng,
nhưng bà vẫn không để nó rời khỏi tay. Sắp rồì, bà nghĩ. Sắp đến rồi.
Chúng ta đang trốn khỏi Gethsemane và kẻ thù của ta để đến một lâu đài
mới màNgười đã chuẩn bị cho chúng ta.
Sơ Theresa không biết mình đã nói thành tiếng.
– Tôi ... không có gì đâu, - bà lẩm bẩm.
Lucia nhìn bọc vải mà sơ Theresa đang giữ.
– Chắc là nặng lắm. - Cô tỏ ý thông cảm. - Sơ không để tôi mang đỡ cho
một lúc?
Sơ Theresa càng ôm nó chặt hơn vào người.
– Giêsu còn mang nặng hơn. Tôi mang cái này vì Người.
Một cái gì đó rất kỳ quặc trong giọng nói của bà.
– Sơ vẫn bình thường đấy chứ?
Tất nhiên.
Sơ Theresa không ngủ được:
Bà thấy choáng váng, rồi lên cơn sốt. Trí óc lại đang đánh lừa bà. Mình
không được ốm, Mẹ Bentina sẽ quở trách mình. Nhưng Mẹ Bentina không
có đó. Mọi thứ vẫn lẫn lộn. Và những người đàn ông này là ai? Mình không
tin họ. Họ muốn gì ở mình nhỉ. . .
Rubio Arzano tìm cách bắtchuyện, cố làm bà tự nhiên.
– Ra thế giới bên ngoài chắc các sơ lạ lắm nhỉ. Sơ ở trong tu viện bao lâu
rồi?
– Ba mươi năm. Sao hắn lại muốn biết?
– Ôi thật là dài. Sơ từ đâu tới đấy?
Bà cảm thấy thật đau đớn phải nói lại cái từ ấy:
– Eze.
Mặt anh ta sáng bừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.