CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 161

– Eze? Một lần tôi đã đến đó nghỉ hè. Thật là một thị trấn đáng yêu. Tôi
biết rõ nơi đó. Tôi nhớ ...
Tôi biết rõ nơi đó. Rõ thế nào? Hắn có biết Raoul không? Hay chính Raoul
cử hắn tới đây? Và sự thực giáng xuống bà như một tia chớp. Bọn người lạ
mặt này sẽ đưa bà về Eze, về với Raoul Givradot. Chúng bắt cóc bà. Chúa
đang trừng phạt vì bà đã bỏ đứa con của Monique:
Bây giờ thì bà đã hiểu đứa bé bà nhìn thấy khi trước ở Villacastin là con
của em gái bà.
– Nhưng không thể thế được, phải không? Việc đó đã hơn ba chục năm về
trước, - Theresa lẩm bẩm. - Bọn chúng đang dối trá mình.
Rublo Arzano để ý những tiếng lẩm bẩm.
– Có chuyện gì vậy, sơ?
– Không - Sợ Theresa quay ngoắt đi.
Bà đi guốc vào bụng họ. Bà sẽ không để họ bắt. Raoul và đứa trẻ đó về. Bà
phải tới tu viện ở Mendavia trao lại cái hình thập giá Vàng để Chúa sẽ tha
thứ cho tội lỗi khủng khiếp mà bà đã phạm. Mình phải thông minh mới
được.
Không thể để bọn chúng hiểu rằng mình biết thừa đều bí mật của chúng.
– Tôi vẫn khoẻ, - bà đáp Vượt qua cánh đồng khô cháy nắng, họ đến một
làng nhỏ. Nơi đó, những người đàn- bà nông dân vận đồ đen đang giặt giũ
dưới mái lều lợp rạ. Đám phụ nữ trải quần áo trên những tấm đá, rồi giũ
sạch trong dòng nước tuôn chảy.
Thanh bình quá, Rubio nghĩ. Cảnh trí gợi đến công việc đồng áng mà anh
đã bỏ lại, không bom đạn, không giết chóc. Có bao giờchúng ta còn được
thấy lại hoà bình?
– Xin chào – Xin chào – Làm ơn cho chúng tôi hớp nước. Đi xa quả là
khát.
– Đúng thế. Xin các vị cứ tự nhiên.
Nước mát làm họ tỉnh cả người.
Cảm ơn các bà, tạm biệt.
Tạm biệt!
Rubio không muốn cất bước. Tomas kéo anh ta lên trước, thì thầm trao đổi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.