CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 163

– Dừng lại, - anh ta thì thầm.
Rubio bước tới bên, hai người cùng đi ra ven đồi và nhìn xuống thung lũng
phía dưới. Ở đó có một đám lính cắm trại.
– Mẹ kiếp! - Rubio thì thào. Phải tới một trung đội. Chắc chúng sẽ rút quân
vào sáng mai, lúc đó ta sẽ đi tiếp.
Anh quay sang Lucia và Theresa, cố gắng không để lộ sự lo lắng.
– Các sơ chúng ta sẽ nghỉ đêm ở đây. Phải rất yên lặng. Dưới kia có lính.
Đó là điều tốt đẹp nhất mà Lucia được nghe. Tuyệt vời, cô nghĩ. Ta sẽ biến
đi cùng cây thánh giá vào lúc nửa đêm. Họ sẽ không dám đuổi ta vì sợ bọn
lính.
Đối với sơ Theresa, tin này có ý nghĩa khác. Bà đã nghe hai người đàn ông
nói rằng đại tá Acoca đang lùng bắt họ. Bọn chúng gọi đại tá Acoca là kẻ
thù.
Nhưng những người này mới là kẻ thù, cho nên đại tá Acoca sẽ là bạn ta.
Cảm tạ Chúa đã đưa đại tá Acoca đến với con.
Rublo cao lớn nói với bà:
– Sơ có hiểu không? Chúng ta phải rất, rất,im lặng.
– Vâng, tôi hiểu.
Ta hiểu hơn cả ngươi tưởng Họ không hề biết rằng Chúa đã giúp bà nhìn
thấu tim đen họ Tomas Sanjuro tỏ ra ân cần:
– Tôi hiểu tình hình này khó khăn cho hai sơ thế nào, nhưng chúng tôi đảm
bảo đưa các sơ đến tu viện an toàn.
Tới Eze, hắn định nói thế. Ôi, hắn thật xảo quyệt. Hắn thốt ra những lời
đường mật của quỷ sa tăng. Nhưng Chúa trong ta, và Người đang dẫn dắt
ta.
Họ thu xếp chỗ ngủ cho hai sơ cạnh nhau.
Trời đêm trong vắt điểm những ánh sao nhấp nháy. Lucia khấp khởi nghĩ
thầm:
Chỉ vài giờ nữa ta sẽ lên đường tới tự do. Ngay khi chúng ngủ say. Cô
ngáp. Cô không nhận thấy mình đã mệt mỏi thế nào. Cuộc hành trình dài,
gian khổ và sự căng thẳng đầu óc đã làm cả nhóm mệt lử. Mắt cô nặng trĩu.
Mình sẽ chợp mắt một tí thôi, Lucia nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.