CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 164

Cô thiếp đi.
Sơ Theresa nằm gần Lucỉa, tỉnh như sáo. Bà đang chống lại những kẻ muốn
đày đoạ linh hồn bà xuống địa .ngục bằng cách bắt giữ bà. Mình đang tỉnh
táo.
Chúa đang thử thách mình, Người đày đoạ mình thế này để mình tìm được
đường về với Người. Và những kẻ này đang cố sức ngăn cản mình ...
Bốn giờ sáng, sơ Theresa lặng lẽ ngồi đậy. Cách bà vài tấc Tomas Sanjuro
đang say giấc. Người đen, cao lớn tên là Rubio thì đang gác ở bìa khoảng
trống, quay lưng lại. Bà có thể nhìn rõ bóng anh ta đổ trên hàng cây.
Rất nhẹ nhàng, sơ Theresa trở dậy. Bà ngần ngừ, nghĩ đến cây thánh giá.
Có nên mang theo không? Nhưng mình sẽ về ngay thôi mà. Chỉ cần tìm
một nơi giấu an toàn cho tới khi quay lại. Bà nhìn xuống chỗ Lucia đang
nằm. Đúng Bên sơ này nó sẽ được an toàn.
Bà lặng lẽ tới bên Lucia đang ngủ và nhẹ nhàng luồn cây thánh giá được
bọc kỹ vào trong chăn. Lucia không hề hay biết. Sơ Theresa quay lưng và
đi vào khu rừng, thoát khỏi tầm nhìn của Rubio Arzano, rồi thận trọng lần
xuống đồi đi về hướng trại lính. Đồi dốc và trơn ướt sương đêm, nhưng
Chúa đã chắp cánh để bà băng băng xuống đồi mà chẳng hề vấp ngã, bà lao
đến với sự cứu vớt linh hồn.
Trong bóng đêm phía trước, một bóng người đột ngột hiện ra.
Một giọng nói vang lên:
Ai đó?
– Sơ Theresa.
Bà tiếnđến bên người lính gác mặc quân phục đang chĩa súng vào bà.
– Này bà già, bà ở đâu đến đây?
Bà nhìn anh ta vớicặp mắt bừng sáng.
– Chúa cử ta đến.
– Chúa à? Đêm hôm thế này sao?
– Phải, Người cử ta tới gặp đại tá Acoca.
– Về nới với Người rằng bà không phải gu của công đại tá Chào bà. Anh
lính lắc lắc đầu.
– Ông không hiểu gì cả. Tôi là sơ Theresa từ tu viện Cistercian. Tôi đang bị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.