CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 166

– Tất nhiên. - Sơ Theresa nóng ruột nói.
Bà quay lại và chỉ lên phía trên núi.
– Chúng đang trốn các ông trên kia kìa.
***
Sau khi gặp Ellen Scott, Aian Tucker đi ngay Avila, lòng đầy phấn chấn.
Elien Scott không phải loại người có ý thích thất thường. Đằng sau chuyện
này sẽ là cái gì Đó rất lý thú đấy, Aian Tucker nghĩ, và ta có linh tính rằng,
nếu ngả Đúng quân bài ta sẽ được một món rất bở.. Ông trọ ở khách sạn
Cuatro Postes, hỏi người tiếp Đón.
– Quanh Đây có tòa báo nào không?
– Ở dưới phố, thưa ông. Phía bên trái, sau hai tòa nhà kia.
– Cảm ơn cô – Không có gì.
Dọc theo phố chính, thị trấn đã tấp nập trở lại sau giờ nghỉ trưa. Tucker
nghĩ đến cô gái bí ẩn mà ông có nhiệm vụ phải đưa về. Điều này chắc rất
quan trọng.
Nhưng vì sao quan trọng? Bên tai ông văng vẳng tiếng Elien Scott:
Nếu cô ta còn sống, mang cô ấy về cho tôi, ông không được nói chuyện này
với bất kỳ ai.
Vâng, thưa bà. Tôi sẽ nói gì với cô ấy Ông cứ nói là một người bạn của cha
cô ấy muốn gặp. Cô ấy sẽ đến.
Tucker tìm được nhà báo. Ông tiến đến gần một trong hàng chục người
đang ngồi sau dãy bàn bên trong, – Làm ơn cho tôi gặp ông tổng biên tập.
Người đàn ông chỉ vào một phòng.
– Trong Đó, thưa ông.
– Cảm ơn Tucker mở cửa phòng và nhìn vào trong. Một người trạc tuổi ba
mươi ngồi sau bàn đang có vẻ bận rộn.
– Tôi giúp được gì ông? - Người đàn ông nhìn lên.
– Tôi đang đi tìm một Senorita.
– Chỗ tôi chưa có đủ sao, thưa Senol? - ông ta mỉm cười – Cô ta bị bỏ lại ở
một nhà nông dân quanh Đây, khi còn bé xíu.
– Ồ, cô ấy bị bỏ hay sao? - Nụ cười nhạt đi.
– Đúng vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.