CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 175

– Không thể tin được. - Mình muốn nhảy ngay lên chiếc Concorde Đó.
Rubio thì như đứa trẻ, sung sướng được đưa Lucia tới những sự kiện của
thế giới.
– Ở Bồ Đào Nha đã nổ ra một cuộc cách mạng và ở Mỹ, tổng thống Nixon
đã dính líu vào một vụ tai tiếng lớn và phải từ chức.
Rubio thật dễ mến, Lucia nghĩ.
Anh lấy ra gói thuốc lá Ducados, loại thuốc đen, hút khá nặng của Tây Ban
Nha.
– Hy vọng tôi hút thuốc sẽ không làm cô khó chịu.
– Không sao, - Lucia nói, - cứ tự nhiên.
Cô nhìn anh châm thuốc, và khi khói thuốc bay vào mũi, cô thấy thèm quá.
– Tôi thử một điếu có được không?
– Cô muốn thử một điếu thuốc lá? Thật không?
– Chỉ để biết nó ra làm sao thôi mà, Lucia làm vẻ ngượng ngùng.
– Ồ, được chứ.
Anh chìa gói thuốc ra. Cô rút một điếu đặt lên miệng, và anh châm lửa.
Lucia rít sâu một hơi. Khi khói thuốc tràn đầy buồng phổi cô cảm thấy
tuyệt vời.
Rubio nhìn cô, bối rối.
– Té ra là mùi vị thuốc lá như vậy. - Cô ho.
– Sơ có thích không?
– Không hẳn, nhưng ...
Lucia hút tiếp một hơi dài nữa. Trời, cô nhớ nó biết bao. Nhưng cô hiểu
mình phải cẩn thận. Không thể để anh nghi ngờ. Vì thế, cô dập điếu thuốc
một cách vụng về giữa hai ngón tay. Cô mới chỉ ở tu viện ít tháng, song dầu
sao Rubio cũng Đúng. Trở lại thế giới bên ngoài thật kỳ lạ. Cô tự hỏi không
biết Megan, Gracielia đang làm gì. Điều gì đã đến với sơ Theresa? Liệu bà
ta có bị bọn lính bắt không?
Mặt Lucia bắt đầu cay cay. Một đêm dài đầy căng thẳng.
– Tôi muốn chợp mắt một lúc.
– Đừng lo. Tôi sẽ canh cho sơ.
– Cảm ơn ông. - Cô nói với nụ cười trên môi. Chỉ một lát sau cô đã ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.