CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 174

nhất, bán cây thánh giá để có hộ chiếu và tiền sang Thụy Sĩ. Hoặc là ở lại
với người đàn ông này cho tới khi tránh hẳn được bọn lính. Như thế an toàn
hơn, Lucia quyết định.
Cô nghe tiếng động trong rừng và quay lại. Đó là Rubio, miệng tươi cười.
Chiếc mũ bê rê đầy cà chua, nho và táo.
Anh ngồi xuống bên cô.
– Bữa sáng Đây. Một con gà béo thì dễ ợt, nhưng nếu nhóm lửa để nướng
thì sẽ lộ mất. Ngay sườn núi này có một trang trại.
Lucia nhìn chằm chằm những thứ trong mũ.
– Nhiều đấy nhỉ. Tôi đang Đói mềm Đây.
– Ăn thử xem. - Anh đưa cô một quả táo.
Ăn xong, Rubio thao thao trong khi Lucia mê mải với những tính toán của
mình, chẳng để ý gì.
– Mười năm. Sơ nói là đã ở trong tu viện mười năm?
– Sao cơ? - Lucia giật mình.
– Sơ đã ở tu viện mười năm rồi?
– Ổ, đúng thế.
– Vậy thì sơ sẽ chẳng biết được những gì đã xảy ra suốt thời gian Đó. - Anh
lắc lắc đầu.
– Dạ .... không.
– Mười năm qua thế giới đã thay đổi kinh khủng sơ ạ.
– Thật thế ư?
– Franco đã chết rồi. - Rubio nói hào hứng.
– Chết thế nào được?
– Ồ, Đúng thế đấy. Chết hồi năm ngoái.
Và chỉ định Juan Carlos làm người kế tục mình Lucia nghĩ bụng.
– Sơ có thể rất khó tin, nhưng lần đầu tiên đã có một người bước lên mặt
trăng. Sự thực Đúng thế.
– Thật á? - Đúng ra là hai cơ. Tên của họ là gì nhỉ? NeilArmstrong và
Buzzsomething.
– Ồ phải. Những người Bắc Mỹ. Và còn có một chiếc máy bay hành khách
bay nhanh hơn cả tiếng động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.