CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 182

Sơ Theresa và tên cuối cùng cưỡng hiếp bà cùng chết một lúc.
***
Jaime Miro chợt tỉnh giấc, giật mình bởi tiếng người rì rầm ở bìa khoảng
trống. Anh chui ra khỏi túi ngủ, cầm súng, rồi tiến đến gần hơn, anh thấy
Megan đang quỳ gối cầu kinh. Anh đứng yên theo dõi cô. Hình ảnh một
người phụ nữ yên lặng cẩu kinh trong khu rừng đêm toát lên một vẻ thoát
trần, nhưng Jaime Miro lại chỉ thấy bực dọc. Nếu Felix Carpio không thốt
ra chuyện ta đang đi về San Sebastian thì mình đã chẳng phải gánh thêm
cái bà sơ này ngay từ đầu.
Việc anh phải đến San Sebastian là rất cấp bách. Đại tá Acoca lùng sục
khắp nơi. Thoát khỏi lưới giăng của chúng, mình anh cũng đã khó khăn,
thêm người phụ nữ này, nguy hiểm tăng gấp mười lần. Bực bội, Jaime đến
bên Megan, giọng gay gắt hơn anh định.
– Tôi đã bảo sơ cần ngủ? Tôi không muốn ngày mai. sơ kéo chân chúng tôi
lại.
Megan nhìn lên, nhỏ nhẹ:
– Tôi xin lỗi, nếu như đã làm ông giận.
– Thưa sơ, tôi để dành sự tức giận cho những cái quan trọng hơn. Lòng tốt
của các bà chỉ làm tôi phát ớn. Các bà sống cuộc đời trốn tránh trong những
bức tường đá, để đợi một chuyến đi không mất tiền sang thế giới bên kia.
Các bà làm tôi ngấy đến tận cổ, tất cả các bà.
– Bởi vì chúng tôi tin vào thế giới bên kia chăng?
– Không, thưa sơ. Bởi vì các bà đã trốn chạy thế giới này.
– Để cẩu nguyện cho các ông. Chúng tôi hy sinh đời mình để cầu nguyện
cho tất cả các ông.
– Và các bà tin rằng điều Đó sẽ giải quyết được mọi việc trên đời?
– Phải, rất Đúng.
– Chẳng có gì Đúng hết. Chúa của các người không thể thấu được lời
nguyện cầu của các người bởi sự ồn ào Của tiếng súng đại bác và tiếng trẻ
con gào thét – Chừng nào ông có một đức tin.
– Tôi có rất nhiều đức tin, thưa sơ. Tôi có đức tin ở chính cái điều mà tôi
đang chiến đấu vì nó. Tôi có đức tin vào đồng đội, chiến hữu, và khẩu súng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.