CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 192

– Anh nghĩ cơn bão này sẽ giam chúng ta ở Đây bao lâu?
Rubio cười:
– Đây không phải là bão, thưa sơ. Nó là cái mà dân Basque chúng tôi kêu
bằng sivinuti, nghĩa là cơn mưa đột ngột. Nó dừng cũng nhanh như khi nó
ập xuống vậy đất đai đang khô, cần phải có mưa.
– Thật sao?
– Thật chứ! Tôi là nhà nông mà!
Trông cũng đủ biết, Lucia nghĩ bụng.
– Nói điều này sơ bỏ qua cho, tôi và sơ có rất nhiều điểm chung.
Lucia nhìn gã quê mùa cục mịch đang vênh vác và nghĩ, sẽ có một ngày. -
Thật thế sao?
– Đúng thế. Tôi thực sự tin rằng, về nhiều phương diện, làm việc ở nông
trang rất giống với sống trong tu viện.
Mối liên quan này vượt quá hiểu biết của cô.
– Tôi không hiểu.
– Ồ thưa sơ, ở tu viện, sơ nghĩ nhiều đến Chúa và những phép mầu nhiệm
của Người, phải thế không?
– Vâng, phải vậy.
– Về mặt nào Đó, nông trang cũng là Đức Chúa. Mọi thứ xung quanh ta
đều do tạo hóa. Tất cả mọi thứ mọc lên từ đất của Chúa, dù Đó là lúa mì, ô
liu hay nho, táo. tất cả mọi thứ đều từ Chúa mà có, phải thế không?, Đó là
phép mầu, ta nhìn thấy chúng nẩy nở hàng ngày và bởi vì ta cũng giúp
chúng lớn lên, cho nên chính ta cũng là một phần của phép mầu.
Lucia mỉm cười trước giọng nói nhiệt tình của anh.
Mưa đột nhiên tạnh hẳn:
Ta lại đi được rồi, sơ ạ.
– Chúng ta sắp tới sông Duero. - Rubio nói. - Ngay phía trước ta là thác
Penafiel. Ta sẽ đi tiếp đến thị trấn Puero và rồi đến Logrono, ở Đó ta sẽ gặp
bọn họ.
Anh bạn cứ việc mà đến những nơi Đó, Lucia nghĩ, và chúc anh bạn may
mắn. Còn tớ đi Thụy sĩ cơ.
Họ nghe thấy tiếng thác nước từ xa, khoảng nửa giờ trước khi tới nơi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.