CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 204

– Ông đừng cướp giật của người mù, nhưng thôi, tôi chấp nhận giá Đó.
Cô thấy rõ sự khoái chí trên mặt khi lão đưa tay ra Đón lấy cây thánh giá.
Lucia rụt lại:
– Với một điều kiện.
– Điều kiện thế nào, thưa cô?
– Tôi bị mất cắp hộ chiếu. Tôi cần một cái khác để có thể đi thăm bà dì tôi
đang ốm liệt giường ở nước ngoài.
Lão chủ bắt đầu dò xét cô, mắt mở to. Lão gật đầu.
– Tôi hiểu.
– Nếu ông giúp được, cây thánh giá sẽ thuộc về ông.
Lão thở dài:
– Thưa cô, thời buổi này khó kiếm được hộ chiếu lắm. Chính quyền rất
nghiêm khắc.
Lucia nhìn ông ta, chả nói câu nào.
– Tôi không biết làm sao để giúp cô được?
– Dẫu sao thì cũng cảm ơn ông. - Cô bắt đầu đi ra. Đợi cô ra tới cửa, lão
gọi:
– Xin cô đợi cho một lát. - Lucia dừng lại. - Tôi vừa nhớ ra. Tôi có một
thằng cháu, thỉnh thoảng nó cũng làm một số việc tế nhị như thế này. Nó là
cháu họ xa, cô hiểu cho.
– Tôi hiểu.
– Tôi có thể nói với nó? Khi nào cô cần hộ chiếu?
– Trong hôm nay.
Cái đầu lớn của lão gật gù:
– Thế nếu tôi giúp được, ta thỏa thuận thế nào?
– Khi nào tôi cầm được nó đã.
– Xong rồi. Cô hãy quay lại lúc tám giờ, thằng cháu tôi sẽ ở Đây Nó sẽ
chụp ảnh để dán vào hộ chiếu cho cô.
Lucia cảm thấy tim mình đập rộn rã.
– Xin cảm ơn, thưa ông.
– Cô có muốn để nó ở Đây cho an toàn không? – Lão chỉ vào cây thánh giá.
– Bên tôi nó sẽ an toàn hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.