CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 202

nó để tránh GOE và bọn lính.
Đó là lúc mà cô phải xa anh. Lucia đã chờ đợi thời cơ ở một thị trấn lớn.
Rubio Arzano và đồng áng của anh ta chỉ là một giấc mơ. Trốn thoát sang
Thụy Sĩ mới là thực. Lucia hiểu mình sắp gây tổn thương lớn cho anh, vì
thế cô không dám nhìn vào mắt anh khi nói:
– Rubio ... Em muốn chúng ta vào thị trấn.
Anh nhíu mày:
– Như thế nguy hiểm lắm, em yêu. Bọn lính ...
– Bọn nó sẽ không tìm chúng ta ở Đây Đâu. - Cô nghĩ rất nhanh. - Hơn
nữa, em không thể cứ váy xống thế này mà đi tiếp được.
Ý nghĩ đi vào thành phố khiến Rubio lo lắng nhưng anh chỉ có thể nói:
– Nếu Đó là điều em muốn.
Xa xa, những bức tường của thị trấn Duero hiện lên mờ mờ trước mắt họ
như một hòn núi nhân tạo nổi trên mặt đất.
Rubio thử một lần nữa.
– Lucia ... Em có chắc là em phải vào thành phố?
– Vâng, em phải vào.
Họ đi qua chiếc cầu dài dẫn tới con phố chính Avenida Castilia, rồi đi qua
nhà máy đường, nhà thờ và mấy cửa hiệu gia cầm. Không gian nồng nặc đủ
thứ mùi. Các cửa hiệu, các tòa nhà nối nhau hình thành con lộ chính.
Họ đi thong thả, thận trọng, cố không gây một sự chú ý nào. Cuối cùng,
Lucia thở phào khi nhìn thấy cái mà cô đang tìm kiếm, một biển đề:
CASA DE EMPENOS - Hiệu cầm đồ. Cô lặng thinh.
Họ tới quảng trường thị trấn nơi có nhiều cửa hiệu, chợ búa và quán nhậu,
rồi đi qua một nhà hàng, nơi đặt những chiếc bàn gỗ dài giải khát. Bên
trong đặt một chiếc máy hát tự động, những súc giăm bông hun khói cùng
những túi tỏi treo trên các thanh xà bằng gỗ sồi.
Lucia chớp thời cơ, cô nói:
– Em khát quá, Rubio. Ta vào Đó nhé?
– Tất nhiên rồi.
Anh nắm tay cô và dẫn vào.
Vây quanh chỗ bán hàng có khoảng một chục người. Lucia và Rubio chọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.