CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 201

câu chuyện lại. Lucia nói to:
– Vì em phải trốn tránh. Thế cũng gần sự thật lắm rồi.
– Em thấy thế giới này ... quá đủ với em rồi sao?
Đại loại thế.
– Anh không được phép nói điều này, Lucia, nhưng anh đã yêu em.
– Rubio – Anh muốn cưới em. Cả đời anh chưa từng nói điều Đó với người
phụ nữ nào.
Từ anh toát ra vẻ xúc động chân thành. Anh chàng này không biết chơi trò
chơi ái tình, cô nghĩ:
Phải cẩn thận không làm tổn thương anh ta. Cái ý nghĩ con gái của Angelo
Carmne làm vợ một gã nông dân suýt khiến cô phá lên cười.
Rubio hiểu sai nụ cười trên môi cô.
– Anh không sống chui lủi thế này mãi Đâu. Chính phủ sẽ hòa giải với bọn
anh, và anh sẽ lại trở về với đồng ruộng của mình. Em yêu ơi, suốt cuộc đời
còn lại anh muốn được làm cho em hạnh phúc. Chúng mình sẽ sinh nhiều
con, và các con gái nom sẽ giống em như hệt.
Không thể để anh ta tiếp tục theo kiểu này, Lucia dứt khoát. Phải dừng anh
ta lại. Nhưng không hiểu sao cô vẫn im lặng nghe Rubio vẽ những bức
tranh về cuộc sống chung của họ và bỗng thấy mình cũng khao khát nó. Cô
đã quá mệt mỏi vôi cuộc sống chui lủi. Sẽ tuyệt vời biết bao khi cô được
sống yên ổn ở một nơi nào Đó, được một người yêu thương, vỗ về. Mình
loạn óc mất rồi.
– Thôi, đừng nói về điều Đó bây giờ nữa, ta đi tiếp, anh.
Họ đi lên hướng Đông Bắc, dọc theo bờ con sông Duero uốn lượn, một
miền đồi cây cối sum suê. Họ dừng chân ở làng nhỏ Duero đẹp như tranh
để mua bánh mì, pho mat và rượu vang, rồi ăn uống, nghỉ ngơi trên một bãi
cỏ mềm.
Lucia cảm thấy yên tâm bên Rubio. Trong anh có một sức mạnh ẩn giấu,
dường như nó tiếp sức cho cô. Anh ta không phải dành cho mình, nhưng sẽ
làm cho một người đàn bà may mắn nào Đó rất hạnh phúc, cô nghĩ.
Khi họ ăn xong, Rubio nói:
– Nơi tiếp theo là Duero, một thành phố khá lớn. Tốt nhất là ta đi vòng qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.