CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 218

hõm trong núi, nhiều cái là những đường kênh bất tận chưa từng được con
người khám phá Đi chừng nửa dặm, Ricarđo tìm được một cái hang đáng
hài lòng. Cửa vào thấp, hầu như bị bụi rậm che kín.
– Ở đây thôi. Anh nói.
Anh cúi mình chui qua cửa, rồi bước vào hang. Chỉ có vài tia sáng lờ mờ
xuyên qua cửa. Chắng biết được nó sâu đến đâu, nhưng điều đó không
thành vấn đề, bởi chẳng có lí do gì để khám phá nó.
Anh lại chui ra, đến bên Graclela:
– Có vẻ an toàn, Ricardo nói, - cứ đợi ở trong, tôi sẽ kiếm ít cành lá che
miệng hang. Vài phút nữa tôi sẽ quay lại.
Anh nhìn Graciela lẳng lặng chui vào hang và tự hỏi không hiểu cô còn ở
đó cho tới lúc anh về không. Anh chợt thấy mình xiết bao mong muốn rằng
cô sẽ chờ anh.
Ở trong hang, Graciela nhìn anh đi khuất, rồi ngả mình xuống nền đất lạnh
trong nỗi tuyệt vọng.
Mình không thể chịu được hơn, cô nghĩ. Người ở đâu, hỡi Giêsu Xin hãy
giải thoát con khỏi địa ngục này.
Đó là địa ngục. Ngay từ lúc đầu Graciela đã phải chống trả với sức hút từ
Ricardo mà cô cảm thấy. Cô nhớ lại con quỷ da đen. Mình sợ hãi chính
mình, sợ con quỷ trong mình. Mình muốn người này không không thể
được.
Và vì thế, cô đã dựng lên một bức tường im lặng giữa họ, sự im lặng mà cô
đã sống trong tu viện. Nhưng giờ đây không có sự bắt buộc của tu viện,
không có những lễ cầu kinh, thiếu mất một cái nạng chống, những tập tục
khắc nghiệt, Graciela cảm thấy không thể xua đuổi được bóng tối trong
mình.
Đã bao năm cô phải vật lộn với những đòi hỏi ma quỷ về thể xác, cố gắng
xua đuổi những tiếng rên rỉ và những hơi thở gấp gáp từ giường ngủ của
mẹ đã hằn sâu trong ký ức cô.
Con quỷ da đen nhìn chòng chọc vào tấm thân trần truồng của Graciela.
– Cô còn bé lắm. Mặc quần áo rồi đi đi ...
– Tôi đã là người lớn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.