CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 221

– Rubio ...
Và, ơn Chúa, anh đã hiểu.
Rubio ngước nhìn đám thanh niên và dịu dàng bảo:
– Tôi nào có lí do gì để chống lại Franco. Chỉ tại tôi không thuộc lời bài
hát.
– À! Thế thì tất cả chúng ta cùng ngân nga lại!
Chúng chờ cho Rubio từ chối.
Anh liếc nhìn Lucia.
Đám thanh niên bắt đầu hát lại và Rubio ngân nga theo rất to. Lucia cảm
thấy được sư căng thẳng trong anh khi cố kiềm chế mình. Anh ấy hát vì
mình.
Khi bài hát kết thúc, một người vỗ vào lưng anh:
– Được đấy, anh già. Nghe được lắm. - Rubio ngồi yên, mong cho chúng
biến đi.
Một đứa trong bọn nhìn thấy cái bọc trong vạt áo Lucia.
– Giấu cái gì trong này thế, cô em?
Đứa khác nói:
– Tớ cá là cô em còn một thứ hay hơn thứ đang giấu trên cái váy kia.
Cả đám phá lên cười.
– Sao không tụt xi líp xuống cho các anh xem em có cái gì bên trong?
Rubio chồm dậy và tóm cổ một đứa. Anh thúc mạnh tới mức hắn bay
ngang căn phòng, xô vỡ một chiếc bàn.
– Không! - Lucia hét lên. - Đừng!
Nhưng đã quá muộn. Trong giây lát, căn phòng trở nên hỗn loạn, ai cũng
muốn tham gia ẩu đả. Một chai rượu làm vỡ tan tám gương phía sau quầy
hàng.
Bàn ghế đổ vỡ, chai lọ bay vèo, vèo trong không khí, người thì gào thét
chửi rủa. Rubio đánh ngã hai đứa, nhưng đứa thứ ba đã lao tới anh và đánh
anh trúng bụng. Anh kêu đau đớn.
– Rubio! Thoát khỏi Đây ngay! - Lucia kêu lên.
Rubio gật đầu. Anh ôm lấy bụng. Hai người cố sức thoát khỏi cuộc hỗn
chiến và ra được bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.