CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 223

thiếp đi. Cô đặt đầu anh lên đùi mình và chuyện trò với anh. Nói những gì
chẳng quan trọng. Cô trò chuyện cốt là để giữ anh tồn tại, buộc anh bấu víu
lấy sợi dây mỏng manh của sự sống. Cô cứ lảm nhảm, không dám ngừng
dù chỉ một giây.
– Chúng ta sẽ cùng ra làm đồng, Rubio. Em muốn được gặp mẹ và các em
gái anh. Anh có tin rằng mọi người sẽ thích em không? Em muốn điều đó,
muốn lắm. Em sẽ là một nông dân tốt. Anh sẽ thấy. Em chưa từng làm công
việc đồng áng, nhưng em sẽ học. Chúng ta sẽ biến nó thành mảnh đất tươi
tốt nhất Tây Ban Nha.
Cả buổi chiều cô trò chuyện với anh, lau rửa thân người hầm hập của anh,
thay quần áo cho anh. Máu hầu như đã ngừng chảy.
– Anh thấy chưa? Anh đang khỏi đấy. Anh sẽ khỏe lại thôi. Em đã nói mà.
Anh và em sẽ sống bên nhau tuyệt vời, Rubio. Chỉ cần, xin anh đừng chết,
đừng chết.
Và cô thấy mình khóc.
Lucia nhìn bóng chiều xuyên qua cửa kính in trên những bức tường nhà thờ
nhạt dần. Mặt trời lặn, trời sẫm dần và cuối cùng tối hẳn. Cô lại thay băng
cho Rubio và gần tới mức khiến cô giật mình, tiếng chuông nhà thờ bắt đầu
ngấn vang nhắc cô giờ hẹn đã đến. Cô nín thở và đếm. Một ... ba ... năm ...
bảy ...
tám. Tám giờ. Tiếng chuông gọi cô, thúc giục cô đã tới giờ quay lại hiệu
cầm đồ, tới lúc trốn thoát khỏi cơn ác mộng và cứu lấy mình.
Cô quỳ xuống bên Rubio và đặt tay lên trán anh. Người anh nóng rực. Toàn
thân sũng mồ hôi, hơi thở gấp gáp và ngắn. Cô không thấy máu nữa, nhưng
có nghĩa là anh đang bị chảy máu trong. Đồ chết tiệt. Hãy cứu lấy mình,
Lucia. – – Rubio ... Anh yêu ...
Anh mở mắt, mơ màng.
– Em phải ra Đây một lát, - Lucia nói.
Anh nắm lấy tay cô:
– Em cứ ...
– Mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp, - cô thì thầm, - em sẽ quay lại.
Cô đứng dậy đăm đăm nhìn anh lần cuối. Mình không thể giúp anh ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.