CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 224

được, cô nghĩ.
Lucia cầm lấy cây thánh giá rồi quay người vội vã ra khỏi nhà thờ, nước
mắt đầm đìa. Cô chệnh choạng, rồi bắt đầu bước nhanh, thẳng hướng tới
hiệu cầm đồ. Lão hói và đứa cháu hắn đang đợi cô ở đó với tấm hộ chiếu,
chiếc vé đưa cô đến với tự do. Đến sáng khi lễ nhà thờ bắt đầu, người ta sẽ
thấy Rubio và sẽ gọi bác sĩ cho anh ấy Và họ sẽ chạy chữa cho anh rồi anh
sẽ khỏe lại. Trừ phi anh ấy không sống được qua đêm nay, Lucia nghĩ:
Kệ, đó không phải việc của ta.
Hiệu cầm đồ Casa de Empenos đã ở phía trước. Lucia chỉ muộn vài phút.
Cô có thể nhìn rõ ánh đèn sáng bên trong cửa hiệu hắt ra. Họ đang chờ cô.
Lucia bước nhanh hơn, rồi cô chạy. Cô chạy qua đường và lao qua cánh cửa
mở.
Bên trong đồn cảnh sát, một người sĩ quan mặc sắc phục đang ngồi sau bàn
trực. Anh ta ngước nhìn lên.
– Tôi cần anh, - Lucia hét, - có người vừa bị đâm, đang sắp chết.
Viên cảnh sát không hỏi một câu, nhấc điện thoại lên và quay số. Khi đặt
máy xuống, anh ta nói:
– Một lát nữa sẽ có người làm việc với bà.
Hai viên thanh tra xuất hiện tức thời.
– Có người bị dao đâm, Senorita?
– Vâng. Xin hãy theo tôi. Nhanh lên!
Trên đường đi chúng ta sẽ gọi bác sĩ, - một người nói, - rồi cô đưa chúng
tôi đến chỗ người bị nạn.
Họ đón bác sĩ tại nhà riêng. Khi tốp người vào nhà thờ, bác sĩ đến bên
Rubio và một lát sau ông ta ngẩng lên:
– Anh ta vẫn sống, nhưng rất mong manh. Hãy gọi xe cứu thương. Nhanh!
Lucia sụp xuống và nói trong im lặng, Cảm tạ Người, hỡi Chúa trời. Tôi đã
làm những gì có thể. Bây giờ hãy cho tôi ra đi an toàn và tôi sẽ không bao
giờ quấy rầy Người nữa.
Một trong hai thanh tra đã để ý tới Lucia suốt trên đường tới nhà thờ. Nom
cô rất quen, và đột nhiên anh ta hiểu vì sao. Cô gái này có dáng vẻ giống
đến kỳ lạ với bức ảnh trong danh sách truy lùng của tổ chức .Cảnh sát Quốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.