CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 226

– Phải đi khỏi đây ngay. Có thể cả bầy sói kéo nhau đến bây giờ đấy.
Graciela rùng mình khi nghĩ đến sự nguy hiểm khủng khiếp vẫn còn đe dọa
họ.
Hai người tiếp tục đi theo con đường núi dốc khoảng một giờ nữa, và cuối
cùng khi gặp một dòng suối nhỏ, Ricardo nói:
– Dừng ở đây thôi.
Chẳng có bông băng lẫn thuốc sát trùng, họ cùng lau sạch những vết sói
ngoạm, sói cào trong nước suối mát lạnh. Cánh tay Ricardo cứng đơ, cử
động hết sức khó khăn. Và tiếng Graciela bỗng cất lên khiến Ricardo sững
sờ:
– Để em làm cho.
Anh còn ngạc nhiên hơn, khi cô nhẹ nhàng và cẩn thận lau rửa từng vết
xước cho anh.
Rồi, bỗng Graciela run lẩy bẩy vì cơn sốc vừa qua.
– Có sao đâu, - Ricardo nói, - mọi chuyện đã qua rồi.
Nhưng cô vẫn không hết run rẩy.
Anh đỡ cô trong cánh tay mình và nói êm ái:
– Nó chết rồi. Có gì em phải sợ nữa nào?
Anh ôm. chặt cô, và cảm thấy cặp đùi cô tựa vào đùi anh, đôi môi mềm của
cô kề sát môi anh và cô đang mỗi lúc ghì giữ chặt anh hơn, miệng thì thầm
những gì anh không hiểu.
Điều đó diễn ra cứ như anh luôn được biết trước về Graciela, mặc dù anh
chẳng hiểu gì về cô cả. Trừ một điều nàng là phép mầu của Chúa, anh nghĩ
thầm.
Graciela đang nghĩ đến Chúa. Cảm tạ Người, đức Chúa, vì hạnh phúc này.
Ơn Người, vì cuối cùng đã cho con được biết tình yêu là gì.
Graciela đang nếm trải những xúc cảm mà cô không gọi được thành tên, nó
vượt ra ngoài cái cô từng tưởng tượng.
Ricardo ngắm nhìn cô, vẻ đẹp và tình yêu cô dâng hiến cho anh vẫn còn
khiến anh bàng hoàng.
Bây giờ nàng thuộc về mình, anh nghĩ. Nàng sẽ không phải trở về với tu
viện. Chúng ta sẽ lấy nhau và sẽ sinh ra những đứa trẻ đẹp đẽ, kháu khỉnh,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.