CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 245

đóng cửa, nhà băng đầy khách hàng, ai cũng nóng lòng muốn cho xong
việc mình. Mọi người xếp thành hàng dài trước các quầy THU - CHI.
Jaime để ý thấy có mấy khách hàng mang túi xách. Anh đứng vào và kiên
nhẫn đợi tới lượt mình.
Khi đến bàn thủ quỹ, anh dịu dàng nói:
– Xin chào!
– Xin chào, Senor. Hôm nay chúng tôi sẽ giúp gì cho ngài nào?
Jaime tựa người vào quầy và rút ra tờ áp phích truy nã đã được gấp lại, đưa
nó cho người thủ quỹ.
– Anh làm ơn xem giúp cái này Người thủ quỹ mỉm cười.
– Sẵn lòng, thưa ngài.
Anh ta giở ra và khi đã nhìn rõ đó là gì thì mở rộng cặp mắt nhìn Jaime,
thảng thốt.
– Khá giống, phải không nhỉ? - Jaime nói nhẹ nhàng. - Anh thấy đấy, tôi đã
giết nhiều người, nên có thêm một vài người nữa thì với tôi cũng chẳng
khác gì.
Tôi nói thế có rõ không nhỉ?
– Cư Cực rõ, thưa ngài. Cư ... Cực rõ. Tôi còn có gia đình. Tôi xin ngài ...
– Tôi rất kính trọng gia đình, vì thế tôi sẽ mách một cách để anh cứu lấy
cha của bọn trẻ nhé. - Jaime đẩy chiếc cặp da về phía người thủ quỹ. - Tôi
muốn anh nhét đầy cặp này cho tôi. Tôi muốn anh làm nhanh và trật tự.
Còn nếu anh thực sự tin rằng tiền quan trọng hơn cả cuộc sống của mình thì
anh cứ việc rung chuông báo động.
Viên thủ quỹ lắc đầu lia lịa:
– Không, không, không ạ.
Anh ta bắt đầu lôi tiền ra khỏi ngăn kéo và nhồi nhét vào chiếc cặp, hai tay
run lẩy bẩy.
Khi cặp da đã đầy chặt, viên thủ quỹ nói:
– Của ngài đây, Senor. Tôi ... tôi hứa sẽ không rung một cái chuông nào.
– Anh thật là thông thái, - Jaime nói. - Tôi sẽ nói tại sao, anh bạn ạ. - Anh
quay người chỉ vào một phụ nữ luống tưởi đang đứng gần cuối hàng, tay
mang một chiếc túi giấy nâu. - Anh chắc nhìn thấy người phụ nữ kia?- Bà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.