CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 258

tuyệt vọng.
Nơi ẩn náu duy nhất của họ là nhà thờ.
Các linh mục đã khóa chặt cửa nhà thờ. Họ không cho chúng ta vào. Và cái
loạt đạn chết chóc đã cướp đi mẹ anh, cha anh, các chị anh. Không, không
phải loạt đạn Đó, Jaime nghĩ. Chính là giáo hội.
Giáo hội của sơ đã đứng sau Franco và cho phép hắn thực hiện những tội ác
không thể nói thành lời đối với người dân vô tội.
– Tôi chắc là giáo hội sẽ phản đối, - Megan nói.
– Không hề. Chờ cho tới khi các nữ tu sĩ bị hãm hiếp, các linh mục bị sát
hại và nhà thờ bị đốt phá bởi bàn tay những kẻ Falang thì giáo trưởng mới
chịu cắt đứt với Franco nhưng cái đó cũng chẳng làm cho cha mẹ và các chị
tôi sống lại được.
Sự giận dữ trong giọng nói của anh thật đáng sợ.
– Tất cả đã qua lâu rồi. Chiến tranh rồi sẽ kết thúc.
– Không, với chúng tôi, nó vẫn chưa kết thúc. Chính phủ này không cho
chúng tôi được kéo cờ dân tộc Basque, không được kỷ niệm những ngày lễ
dân tộc hay quảng bá tiếng nói của mình. Không, thưa sơ, chúng tôi vẫn
tiếp tục bị áp bức. Chúng tôi vẫn sẽ chiến đấu đến chừng nào giành được
độc lập cho mình. ở Tây Ban Nha có năm triệu người Basque và một trăm
năm mươi ngàn người ở Pháp. Chúng tôi muốn độc lập, nhưng Chúa của sơ
bận quá, chẳng giúp gì chúng tôi được.
Megan nói giọng nghiêm trang:
– Chúa không thể đứng ngoài, bởi Người ngự trong tất cả chúng ta. Mỗi
người chúng ta là một phần của Người, và khi ta muốn hủy hoại Người, thì
đó là ta hủy hoại chính mình.
Jaime mỉm cười nói:
– Chúng ta giống nhau rất nhiều, sơ với tôi, thưa sơ:
– Tôi với ông?
– Chúng ta có thể tin vào những điều khác nhau, nhưng chúng ta đều tin
đến cháy bỏng. Hầu hết mọi người đến hết cuộc đời cũng chẳng toàn tâm
toàn ý với một điều gì. Sơ dâng hiến đời mình cho Chúa, tôi hy sinh đời
mình cho sự nghiệp của tôi. Chúng ta đã toàn tâm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.