CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 298

khắc mà Graciela chợt hiểu. Cô cảm thấy khối nặng đè trên cô đã được
nâng lên. Lòng tràn ngập niềm vui hân hoan khôn tả.
Linh mục đang nói:
– Cầu cho gái này có được bằng an trên nước của Người. Chúng tôi cầu xin
Người phù hộ cho đám cưới này, và ...
– Tôi đã cưới rồi. - Graciela kêu to.
Một không khí im lặng bàng hoàng bao trùm nhà thờ. Ricardo và vị linh
mục nhìn cô ngạc nhiên. Mặt Ricardo tái nhợt.
– Graciela. Em nói cái ...
Cô nắm lấy tay anh và nhẹ nhàng nói:
Tha thứ cho em, Ricardo – Anh ... anh không hiểu gì cả:
Hay em không còn yêu anh nữa?
Cô lắc đầu – Em yêu anh hơn cả em. Nhưng đời em không còn thuộc về em
nữa . Em đã hiến dâng cho chúa từ lâu rồi.
– Không. Anh không thể để em hủy hoại bản ...
– Ricardo, anh yêu ... Đó không phải là sự hủy hoại. Đó là phúc lành.. Em
đã tìm thấy trong tu viện sự bình yên đầu tiên trong đời. Anh là một phần
của thế giới em đã đoạn tuyệt - phần tuyệt vời nhất. Nhưng em đã từ bỏ nó.
Em phải trở về thế giới của mình.
Linh mục đứng yên lắng nghe.
– Hãy tha thứ cho em vì nỗi đau em gây cho anh, nhưng em không thể đi
ngược lại lời thề. Em đang phản bội lại tất cả những gì mình tin. Bây giờ
em đã hiểu. Em không thể mang cho anh hạnh phúc, bởi chính em không
thể có hạnh phúc. Xin hãy hiểu em.
Ricardo nhìn cô chằm chằm, run rẩy, không thốt nổi một lời. Có cái gì đó
trong người anh đã chết.
Graciela nhìn khuôn mặt tê tái của anh, và thấy thương anh vô cùng. Cô
hôn lên trán anh:
– Em yêu anh! - Cô nói khẽ, mắt đẫm lệ ... - Em sẽ cầu nguyện cho anh!
Em sẽ cầu nguyện cho cả hai ta!
***
Cuối một buổi chiều thứ sáu, chiếc xe cứu thương quân sự đánh vào cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.