CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 66

thật là xa lạ. Họ bây giờ có tên, có khuôn mặt, có giọng nói và bà lo sợ bị
Chúa trừng phạt vì những hiểu biết bị cấm đoán này. Bà thấy bị mất mát
kinh khủng.
Sơ Megan cũng không ngủ được. Trong cô tràn ngập sự xáo động của
những sự kiện diễn ra ban ngày.
“Sao mình lại biết được mưa gian của lão tu sĩ nhỉ” Cô tự hỏi. Rồi mình lấy
đâu ra can đảm để cứu sơ Glaciela? Cô mỉm cười, không thể giấu được một
chút hài lòng với mình, mặc dầu cô biết sự tự hào là một tội lỗi.
Graciela đã ngủ, cảm thấy kiệt sức bởi những gì trải qua. Cô trằn trọc trở
mình, bị đè nặng bởi giấc mơ bị rượt đuổi theo những hành lang tối om dài
vô tận.
Lucia Camine vẫn nằm yên đợi. Khoảng hai tiếng sau, cô nhẹ nhàng trở
dậy và rón rén trong đêm tới chỗ sơ Theresa. Cô sẽ lấy cái gói và biến đi.
Khi tới gần, Lucia thấy sơ Theresa vẫn thức, đang quỳ gối lẩm nhẩm đọc
Kinh. Mẹ kiếp! Cô vội vàng tháo lui.
Lucia lại nằm xuống, buộc mình phải kiên nhẫn. Sơ kia không thể cầu
nguyện cả đêm. Bà ấy rồi cũng phải ngủ.
Lucia phác trong đầu các kế hoạch. Tiền lấy được trong cửa hiệu đủ cho cô
đi xe buýt hoặc tầu hỏa tới Madrid. Một khi đã ở đó thì tìm một hiệu cầm
đồ là chuyện đơn giản. Cô thấy mình đang đưa cho người chủ hiệu cây
thánh giá vàng. Ông ta có thể nghi đây là đồ ăn cắp, nhưng chẳng hề gì. Sẽ
có khối kẻ muốn mua nó.
– Tôi xin gửi bà một ngàn Peseta.
Cô cầm lấy cây thánh giá trên bàn.
– Thà tôi bán người tôi còn hơn.
– Một trăm năm mươi ngàn.
– Thà tôi đun chảy nó ra rồi đổ xuống cống.
– Hai trăm ngàn. Giá cuối cùng đấy.
– Ông đang ăn cướp của người mù. Nhưng thôi được, tôi chấp nhận giá đó.
Người chủ hiệu hớn hở với tay ôm lấy cây thánh giá.
– Phải, tôi để quên đâu đó hộ chiếu rồi. Ông biết ai có thể thu xếp cho tôi
một hộ chiếu không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.