CÁT BỤI THỜI GIAN - Trang 77

– Vâng, thưa cha. Nhưng con phải làm vài việc đã.
Ấp ủ khát vọng trả thù là một việc, tìm ra cách để thực hiện nó là việc khác.
Cô đơn độc, mà việc đó lại chẳng dễ dàng gì.
Lucia nhớ đến một thành ngữ Ý:
Ruban il mestiele Mình phải nghĩ xem họ làm thế nào.
Vài tuần sau, Lucia Carmine xuất hiện tại nhà ông chánh án Giovanni
Buscetta. Chính ông ta mở cửa.
Ông ta nhìn Lucia, hết sức ngạc nhiên. Ông thường nhìn thấy cô mỗi khi là
khách của gia đình Carmine. Nhưng họ chẳng có gì để nói với nhau.
– Lucia Carmine! Cô tới đây làm gì vậy? Lẽ ra cộ .... – Cháu tới để cảm ơn
ngài. Thưa ngài kính mến :
Ông nhìn cô nghi ngại – Cảm ơn tôi về cái gì?
Lucia nhìn sâu vào mắt ông – Vì ngài đã đưa được ông bố và các anh cháu
về đúng con người họ. Cháu là một con bé ngây thơ sống trong ngôi nhà
ghê tởm đó. Cháu không hề biết họ là một lũ ... - cô bật khóc sụt sịt.
Ông chánh án hoang mang, rồi vỗ nhẹ vào vài cô.
– Thôi nào, thôi nào. Vào nhà uống nước.
– Cảm ... cảm ơn ngài.
Khi đã ngồi trong phòng, Buscetta nói:
Tôi đã không biết là cô cũng nghĩ được như thế về cha mình. Tôi có cảm
giác cha con cô rất thuận hòa.
– Chỉ tại cháu đã không biết sự thật về cha và các anh cháu là như thế nào.
Khi chưa hiểu được thì ... người cô rung lên:
– Ngài không biết đâu, cháu đã muốn thoát ra, nhưng không biết cách nào
có thể ...
– Bác đã không hiểu. - Ông vỗ vào tay cô. - Tội nghiệp, bác đã hiểu nhầm
cháu.
– Cháu rất sợ ông ấy. - Giọng cô chứa chan gợi cảm.
Không phải lần đầu tiên quan tòa Buscetta để ý Lucia trẻ đẹp ra sao. Cô
mặc trên người bộ váy đen giản dị làm nổi bật những đường nét nhấp nhô
của một cơ thể tràn căng sức sống. Ông để mắt nhiều nhất vào bộ ngực và
không thể không công nhận cô đã lớn biết bao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.