Hồ Quý Ly làm quan đến chức Tư không, vốn là kẻ gian hùng độc ác.
Hồ có ý nhòm ngó ngôi vương mà chưa tiện dịp mưu việc phản, cho nên
muốn che mắt người ngoài, Hồ giả trung thành nịnh hót chiều theo ý muốn
của vua, tuy Hồ vẫn biết vua chẳng ưa gì mình.
Một sớm ngày mùa thu, ba hồi trống đằng cửa bắc vừa gióng hết thì một
đoàn người ngựa tự trong thành phi ra, cát bụi vẩn mù lên trong nắng hanh
vàng lạnh lẽo. Đó là một cuộc đi săn của nhà vua, mà lần này có Hồ Quý
Ly thân đi phò giá.
Mặt trời vừa đứng bóng thì đoàn săn đến trước một khu rừng bao la, núi
và cây cao ngút từng mây. Ngoài cửa rừng, một con sông rộng nước trong
veo, hai bên bờ lau sậy um tùm, chảy hút đến tận chân trời. Muốn vào rừng
phải qua con sông đó, vậy mà tuyệt nhiên không có một chiếc thuyền nào.
Hồ Quý Ly ngồi trên yên ngựa cầm roi trỏ con sông, hỏi lính:
- Sông này là sông gì?
- Bẩm, là sông Đà Giang.
Nhà vua còn đang phân vân, Hồ đã xuống ngựa hạ lệnh cho quân lính đi
đẵn cây làm mảng để qua sông vào rừng. Lệnh vừa truyền thì một lúc sau
đã có mấy cái mảng lớn thả xuống sông. Vua tôi lênh đênh trên dòng nước
bạc. Mấy chiếc mảng đè ngang ngọn sóng, ngựa hí vang lừng, vọng vào
lòng rừng sâu.
Mảng cách bờ chưa được bao xa thì mây đen ngùn ngụt kéo kín cả bầu
trời. Gió mạnh nổi lên đùng đùng và chỉ trong chớp mắt đã thành giông tố.
Gió rú bên kia rừng. Mây sa xuống trùm ngọn núi. Tiếng chim kêu xáo sác.
Văng vẳng như có tiếng hổ báo rống lên. Mưa trút xuống. Vua và Hồ bàn
cho quay mảng trở lại bờ. Khi mấy chiếc mảng vừa cặp vào bờ rồi, Hồ sai
căng trướng căng màn lên trên các mảng và sai đốt lửa để vua hong áo đợi