NHÀ VUA GẶP BÃO
X
ưa, một vị vua nhà Trần vốn tính thích đi săn. Tài cung tên của vua ít
người bì kịp, ấy là kể trong hàng tướng tá có tài. Vua mê mải theo vết hươu
nai hơn là nghĩ đến việc triều chính nên nhiều khi vua ở trong rừng núi ba
bốn ngày đêm liền mà không biết mỏi mệt.
Bọn quân lính được theo vua đều lấy làm vui sướng, bởi tính ngài dễ dãi,
mỗi khi hài lòng một cuộc săn vất vả có kết quả ngài lại cho quân uống
rượu, vui đùa thỏa thích. Rượu nồng do dân các bản làng đem vào rừng
dâng nộp, đồ nhắm thì dê béo hươu non do nhà vua tự mình khó nhọc qua
bụi này suối khác mà hạ thủ với chiếc cung thần, vì vậy vua tôi đều hoan hỉ
ăn uống no say, không kẻ nào muốn trở lại hoàng thành để phải bó mình
trong khuôn phép.
Vào những đêm trăng sáng, giữa tiếng suối chảy róc rách trong khe núi
âm u và tiếng gió reo sào sạc, lá cây rừng loáng bóng dưới ánh trăng xanh,
bọn quân lính được vua cho phép đàn hát vang cả một khoảng lâm tuyền
hoang tịch. Nếu là những đêm không có trăng sao, chúng ngả cây khô đốt
lửa sưởi, nướng thịt và đàn hát thâu canh.
Cũng khi ấy thì vua đang say trong trướng với một vài viên quan văn võ
thân tín. Cái tính ưa phóng đãng của vua do vậy mà bị các quan trong triều
không phục và lòng dân oán giận.
Nhà vua không vì thế mà bận tâm, ngài ngồi trên ngai vàng mà chỉ mơ
nghĩ đến hươu nai, rừng núi. Lạ một điều là những ngày không đi săn vua
bị ốm liền, nếu không ốm thì cũng chẳng thiết gì việc triều chính, hoặc
cảnh oan khổ đói kém của muôn dân. Nguyên chỉ vì Hồ Quý Ly ngang
ngạnh, lộng quyền mà ngài sinh ra lo buồn, chán nản.