CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 402

anh ta thông qua Trung tâm Bạn bè ở đó. Họ không
hoạt động vào ngày Chủ nhật, nhưng biết đâu đấy"

"Anh ta đi xe bus đường dài hay đi nhờ xe ?"
"Tôi không biết, thưa ông. Sam thức dậy bỏ đi và

chửi chúng tôi biến đi. Anh ta có lẽ đã phát chán với
công việc nghiên cứu của tôi. Tôi không biết tại sao
Sam lại tức giận như vậy. Ông thấy đấy, anh ta được
trả lương khá hậu hĩnh với vai trò là người dẫn đường
nhưng rồi lại cầm túi và bỏ đi. Thú thực là tôi mừng
vì điều đó. Đã mấy lần tôi suýt phát điên với anh ta."
Randy nói xong ngáp dài một cái.

Billy đứng yên lặng ngắm khuôn mặt của Randy,

cằm anh ta lởm chởm râu chưa cạo, đôi mắt mệt mỏi
vì thiếu ngủ.

"Sáng mai gọi cho tôi nhé, Randy."
"Vâng, tôi hứa."
Nói rồi Randy trở lại công việc gắn những mảnh

vỡ của chiếc mặt nạ lại với nhau. Billy bước ra ngoài
nhưng không rời khỏi đó ngay. Ông bước tới chiếc xe
tải màu trắng - đó là một chiếc xe Chevy - rồi quỳ
xuống xem xét bánh trước. Ông gạt một ít bùn khô
màu đỏ dính ở mép trong của vành xe vào trong chiếc
khăn giấy ông mang theo rồi nhét vào túi. Phía sau
chiếc xe tải tối om. Ghế của tài xế được phủ giấy báo,
còn ghế ngồi của khách bỏ trống, các ô kính của cửa
trượt đều bị bụi bám mờ.

"Tốt rồi," Billy nhủ thầm. Ông biết mình phải thật

khẩn trương. Ông lấy điện thoại ra và gọi cho Butch,
bảo Butch là mình đã tìm thấy Randy cùng với bộ
mặt nạ khảm vàng, một trong số chúng bị vỡ. Billy
bảo Butch không còn thời gian chần chừ nữa, ông
phải cùng Johnson và hai cảnh sát nữa đến trường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.