CẬU BÉ PHẢI CHẾT - Trang 61

mở cửa xe và chui tọt vào trong. Gục đầu vào vô-
lăng, cậu oà khóc: "Con xin lỗi, bố ơi !"

*
**
Cũng vào lúc ấy, cách nơi Justin Moore đỗ xe hai

đãy nhà về phía bắc, Billy Yamamoto liếc nhìn đồng
hồ, đã 12 giờ 29 phút. Ông và Butch đang lái xe đến
đường Ashmead. Trên đường đi, họ đã rẽ vào tiệm
Mac mua bánh rồi vừa đi vừa ăn cho kịp thời gian.
Qua kính xe, Billy thích thú ngắm tán lá xanh rì của
những cây dương chạy dọc bên đường dưới vòm trời
xanh mênh mông.

"Anh thích ở đây chứ ?" Butch hỏi. Ông ho nhẹ

một tiếng rồi không đợi Billy trả lời, Butch nói tiếp:
"Thành phố này, tôi đã tuần tra quanh đây suốt bốn
mươi năm rồi. Vẫn những chỗ quen thuộc đó thôi,
nhưng mỗi khi có dịp quan sát kỹ tôi vẫn thấy dường
như nó đang thay đổi." Ông huých khuỷu tạy vào
sườn Billy: "Anh vẫn ổn đấy chứ ?"

"Ừ."
Thành phố này giờ đã thay đổi, nó hẹp hơn,

nhưng bù lại nó sạch sẽ hơn so với trong ký ức thời
trung học của Billy. Có lẽ là do những thay đổi từ bờ
biển Thái Bình Dương: không còn những cơn mưa
ngày nối ngày liên tiếp, thời tiết ấm dần lên, cái giá
rét như cắt vào da thịt không còn nữa. Ngang qua
những ngôi nhà ghép ván dọc đường Ashmead, Billy
chợt nhớ lại cách đây mấy chục năm khi ông và
Butch còn là những cậu thiếu niên cực kỳ hiếu động,
ngày nào cũng chơi đùa trên con phố này. Một buổi
tối họ lái xe đến câu lạc bộ thành phố để khiêu vũ,
mấy kẻ vô lại đã xô đẩy Billy rồi gọi ông là "thằng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.