dân chủ. Anh ta không muốn có “công tử bột” nào xung quanh.
Trong văn phòng và khi xuống phố làm việc vặt, tôi luôn chỉ mặc
áo sơ-mi. Tôi đủ điều kiện nhận vị trí này vì tôi còn hai chiếc áo sơ-
mi.
Việc tiếp theo là làm sao để sống với 4,5 đô-la trong một tuần.
Tôi tìm thấy một căn phòng nhỏ ở với một góa phụ, người muốn có
một người đàn ông trong nhà. Việc này tốn của tôi 1 đô-la một
tuần. Trong một nhà hàng bên trên một cửa hàng tạp phẩm, một
người đàn ông nhếch nhác phục vụ những bữa ăn nhếch nhác với
giá 2,5 đô-la một tuần. Chúng vượt quá khả năng của tôi. Tôi còn
phải tính đến việc giặt giũ nữa. Vì vậy, tôi thu xếp với anh ta để bỏ
hai bữa một tuần và trả 2,25 đô-la tiền ăn.
Tôi là một thanh niên trẻ, năng động và lúc nào cũng đói. Câu hỏi
lớn nhất luôn là bỏ bữa nào. Tôi thử bỏ bữa sáng, nhưng buổi sáng,
tôi chết đói mất. Tôi thử bỏ bữa trưa, nhưng không ăn bữa đó sẽ
phá hỏng cả buổi chiều của tôi. Cách duy nhất là chạy vụt qua nhà
hàng vào buổi tối và về đi ngủ. Và tôi không thể làm thế nếu tôi
không băng qua phố. Mùi thơm của thức ăn sẽ cám dỗ tôi quên đi
việc chỉ mặc độc chiếc áo sơ-mi, một điều tuyệt vời trong công việc
của tôi.
Nghe có vẻ khá đáng thương nhưng không hề. Đó là một bước
tiến lớn so với hồi ở rừng cây tuyết tùng. Tôi ngủ một mình trên
giường, thay vì trên đống cỏ cùng những công nhân đường sắt.
Miễn là chúng ta đang tiến lên thì không có gì là vất vả cả. Tuy
nhiên, khi chúng ta bắt đầu đi xuống, dù chỉ từ một lâu đài cẩm
thạch xuống một cung điện rẻ tiền hơn, thì vẫn rất khó khăn.
Trong Công ty Felt Boot có một vài doanh nhân hàng đầu của
Grand Rapids. Chúng tôi chỉ bán được hàng vào mùa đông, nên
suốt mùa hè dài, chúng tôi phải vay tiền để chuẩn bị cho việc bán