CÂU CHUYỆN MÀ ANH KHÔNG BIẾT - Trang 130

Ôn Khả Vân tuy rằng rất khó chịu nhưng cũng chỉ im lặng, không muốn

làm con dâu khó xử.

"Mẹ!" Lộ Chi Phán hít sâu một hơi, quay sang nói với Ôn Khả Vân,

"Con phải ra ngoài một lát".

Ôn Khả Vân gật đầu, nhìn theo bóng lưng Lộ Chi Phán, bà không khỏi

thở dài.

Lộ Chi Phán xách túi rời khỏi nhà, cô có thể đoán được Hoàng Hi Liên

định nói chuyện gì. Thực lòng, cô thấy Hoàng Hi Liên đối xử với mình
không hề tệ bạc, xưa nay bà chưa từng mắng mỏ hay to tiếng với cô, cái ăn
cái mặc đầy đủ dù bản thân cô chẳng hề mở miệng xin xỏ. Nếu nhà họ Lộ
cần đến sự giúp đỡ của cô, cô nhất định sẽ tận tâm tận lực trong khả năng.
Nhưng cô không muốn nhà họ Lộ hết lần này đến lần khác dựa vào quan hệ
thông gia mà làm phiền nhà họ Giang.

Bước vào quán cà phê, Lộ Chi Phán chợt nhớ lại những điều Hoàng Hi

Liên dặn dò mình trước ngày cô phải chuyển tới nhà họ Giang. Bà nói, hai
vợ chồng bà đã nuôi dạy cô như một vị tiểu thư nhà giàu đúng nghĩa nên cô
cũng phải tự nhủ rằng mình là tiểu thư, không được phép tự ti hay mặc
cảm, nếu bản thân không biết quý trọng chính mình thì còn mong gì được
người khác quý trọng?

Hoàng Hi Liên đã ngồi đợi sẵn, trông thấy một mình Lộ Chi Phán tới, bà

có chút thất vọng, "Tiểu Húc đâu? Lâu lắm rồi mẹ không được gặp thằng
bé".

"Cháu tới nhà trẻ rồi ạ." Lộ Chi Phán ngồi xuống ghế, gọi một tách cà

phê.

"Ừ nhỉ, mẹ quên mất." Hoàng Hi Liên cười gượng, "À, mẹ mua cho Tiểu

Húc mấy thứ, không biết thằng bé có thích không nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.