Tư Tồn nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không những không chê anh
mà còn sùng bái anh, yêu anh! Em tin đất nước mình sẽ ngày càng tốt đẹp,
ai cũng tìm được vị trí phù hợp với mình. Trần Tiểu Cường sẽ tìm được,
anh cũng sẽ tìm được. Phàm là vàng đều sẽ tỏa sáng!”
Tư Tồn trước giờ vẫn hay xấu hổ, ngay cả khi nói chuyện thoải mái
với Mặc Trì, cô cũng chưa bao giờ dùng thứ ngôn ngữ sắc bén như thế.
Mặc Trì không những cảm động mà còn cảm thấy phấn chấn lên nhiều. Có
sự ủng hộ của người vợ yêu quý này thì còn gì khiến anh phải sợ nữa chứ?
“Anh biết rồi. Anh sẽ làm một cán bộ tốt, không cần dựa vào ba mà vẫn có
thể tự mình tỏa sáng”, anh mỉm cười rồi nói.
“Anh định từ bỏ công việc hiện tại sao?”, Tư Tồn nghi hoặc hỏi.
Mặc Trì lắc đầu, cười nói: “Không. Anh có khả năng làm việc tốt, tại
sao phải từ bỏ? Anh sẽ tiếp tục liên hệ giúp họ, một lần không được thì hai
lần, ba lần... Người tàn tật cũng có thể cống hiến cho xã hội. Anh sẽ nói cho
Tiểu Cường biết, chân không đi được thì vẫn còn đôi tay tạo ra giá trị,
không ai được quyền coi thường cậu ấy”.
Cô vòng tay qua cổ anh, hai mắt bừng sáng: “Mặc Trì, anh nói hay
quá! Em thấy mình ngày càng yêu anh nhiều hơn mất rồi!”
Mặc Trì bị câu tỏ tình thẳng thắn của cô làm cho đỏ cả mặt: “Vậy thì
chúng mình thay đổi kế hoạch chút xíu nhé, không đi bách hóa nữa mà tới
xưởng của bác Trần được không?"