CÂU CHUYỆN NGÀY XUÂN - Trang 339

Mặc Trì khẽ ôm lấy Tư Tồn, giọng nói khàn khàn của anh thoảng bên

tai cô: “Gần đây... công việc của anh bận quá. Anh phải làm thêm giờ”.

“Chắc anh vẫn chưa ăn cơm phải không? Để em bảo cô giúp việc

mang cơm lên cho anh nhé”, Tư Tồn nói. Mặc Trì đã chịu ôm cô thêm một
lần nữa, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cô nguôi ngoai phần nào.

“Anh ăn rồi”, Mặc Trì nói rồi đi vào thư phòng. Tư Tồn vội vã chạy

theo anh, nhưng cánh cửa đã đóng sập lại trước mặt cô.

Tư Tồn đứng chôn chân hồi lâu trước cửa thư phòng, bên trong Mặc

Trì cũng không chút động tĩnh gì. Hai người chỉ cách nhau một tấm cửa
mỏng manh mà trái tim giờ đã cách xa ngàn trùng, Tư Tồn không cách nào
chạm tói anh. Cô lặng lẽ quay về phòng ngủ, ngồi khóc một mình cho tới
khi trời sáng.

Nắng sớm nhẹ chiếu vào phòng. Tư Tồn. ôm chặt chiếc chăn lạnh lẽo,

khẽ rùng mình rồi lặng lẽ ra khỏi giường đi thay đồ, rửa mặt. Cô tới đứng
bên ngoài thư phòng một hồi lâu. Bên trong tuyệt không một tiếng động
nào vọng ra, cô không biết Mặc Trì đang ngủ hay vẫn ngồi đó thẫn thờ suy
nghĩ cả đêm. Mấy ngày nay, anh chẳng có lấy một phút giây nào được nghỉ
ngơi tử tế, sắc mặt đã trở nên râ't tệ. Tư Tồn nghe tim mình đau nhói. Anh
đã không muốn nhìn thấy cô, cô ở lại đây phỏng còn ích gì nữa? Nếu cô đi
rồi, ít ra anh sẽ chịu quay về phòng ngủ và chìm vào một giấc ngủ an lành.
Chỉ cô mới biết, sức khỏe của anh còn. lâu mới hồi phục được. Nếu cứ tiếp
tục chịu khổ như vậy, anh sẽ gục ngã mất.

Qua cánh cửa, Tư Tồn dường như muốn nói với anh một điều gì đó,

đôi môi khẽ mấp máy nhưng lại không bật nổi thành lời. Có lẽ, lúc này đây,
anh chẳng muốn nghe tiếng nói của cô đâu.

Tư Tồn gạt nước mắt, quay người đi xuống tầng thì gặp cô giúp việc

đang chuẩn bị bưng cơm lên. Tư Tồn nói nhỏ: “Nhất định cô phải khuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.