Đến nửa đêm, cô không ngừng lắc đầu, Mặc Trì lại dỗ dành cô. Anh
nhẹ nhàng vỗ vào vai cô, ôm cô vào lòng, để cô gối đầu trên cánh tay mình.
Lúc trời tờ mờ sáng, Tư Tồn cũng đã yên giấc trên cánh tay Mặc Trì. Anh
vừa định chợp mắt thì cô đột nhiên tỉnh giấc, bịt miệng và chạy vội vào nhà
vệ sinh.
Mặc Trì không có ý định ngủ thêm nữa, vội vã xuống giường theo cô.
Tư Tồn dựa vào bồn nước, lại tiếp tục nôn thốc nôn tháo. Dạ dày cô đã
hoàn toàn trống rỗng, không còn gì có thể nôn nữa, giờ chỉ là những tiếng
nôn khan đến buốt lòng.
Đúng lúc đó, Trần Ái Hoa nghe thấy tiếng động liền đẩy cửa bước
vào. Mặc Trì sốt sắng nói: “Mẹ, chúng ta phải đưa Tư Tồn tới bệnh viện để
kiểm tra ngay”.
Tư Tồn khó khăn lắm mới ngẩng được đầu lên, nói không ra hơi: “Em
không sao, chỉ hơi buồn nôn thôi... Ọe...” Chưa nói hết câu, cô lại tiếp tục
cúi xuống nôn.
Trần Ái Hoa chứng kiến sự việc, nỗi lo đã giảm đi phần nào. Bà rót
một cốc nước ấm cho Tư Tồn, dịu dàng nói: “Con uống nước vào cho sạch
dạ dày”.
Tư Tồn nhìn thấy nước, ruột lại cuộn lên. Trần Ái Hoa nói một cách
quyết đoán: “Mặc Trì, con mau thay đồ cho Tư Tồn. Mẹ sẽ gọi xe, lập tức
tới bệnh viện”.
Trần Ái Hoa, vợ chồng Chung Phú Quý, Thị trưởng Mặc và Lý Thiệu
Đường cùng đưa Tư Tồn tới bệnh viện. Khí thế đó khiến Tư Tồn sợ hết
hồn, cô không nói được câu nào, chỉ nép mình vào lòng Mặc Trì.
Khi tới bệnh viện, cô không cần xếp hàng mà được chuyển thẳng lên
phòng Viện trưởng, Khoa Nội, Khoa Tiêu hóa rồi chuyểnnsang Khoa Sản
làm xét nghiệm... Rất nhanh sau đó đã có kết quả.