Hồng Kông mới kiếm được nhiều tiền, nhưng bây giờ hình như ở Thẩm
Quyến này đâu đâu cũng có vàng, chỉ cần khom lưng là dễ dàng nhặt được.
Nhà cửa của lão Mạch đã sẵn, chỉ tiếc là sức khỏe của vợ lão không
tốt nên lão không muốn cho quá nhiều người ngoại tỉnh đến thuê. Lão
Mạch bèn nảy ra sáng kiến mở một cửa hàng nho nhỏ. Lão muốn mở một
cửa hàng băng hình, vừa có thể kiếm tiền ngay trước cửa nhà, vừa có thời
gian chăm sóc vợ con. Hơn một năm trôi qua, việc làm ăn ngày càng phát
đạt, lão cần một trợ lí giúp lão coi sóc cửa hàng. Thông báo tìm người đã
treo được ba ngày mà chẳng ai ngó ngàng tới. Những người trẻ tuổi thường
chỉ thích tới công trường hoặc công xưởng làm thuê, tuy vất vả nhưng kiếm
được nhiều tiền. Đến ngày thứ tư, một chàng trai họ Mặc - mà từ ấy ông gọi
là Mặc “thọt” tim tới cửa hàng ông.
Lão Mạch ban đầu còn tưởng anh là du khách, bỡi anh nom thân hình
cao ráo, dáng vẻ thư sinh, nho nhã, làn da hơi rám nắng như thể vừa bị ánh
mặt trời chói chang của phương Nam thiêu đốt. Lão không ngờ anh lại chỉ
vào tờ thông báo và hỏi: “Ông chủ, ở đây có cần tìm thêm người nữa
không?”
Lão Mạch nhìn đi nhìn lại cũng không thấy anh ta giống người bán
băng, liền hỏi lại: “Anh biết trông cửa hàng không?”
Anh cười nhạt nói: “Năm 1978 tôi đã từng đi bán băng nhạc Đặng Lệ
Quân”.
Lão Mạch nghe giọng, đoán anh cũng là người từng trải. Đằng nào cửa
hàng của lão cũng đang cần người nên liền giữ anh lại. Lão bao toàn bộ chỗ
ăn ở, nhưng tiền lương rất thấp và phải thử việc trong ba ngày. Ngay ngày
đầu tiên, lão đã phát hiện ra chàng trai trẻ này có thiên phú kinh doanh, làm
việc lanh lợi, đầu óc minh mẫn, tính toán tỉ mỉ. Khiếm khuyết duy nhất là
chân trái của anh ta không được linh hoạt lắm, mỗi lần khiêng thùng hàng
đều nghiêng nghiêng ngả ngả, khiến người ta nơm nớp lo sợ cả người lẫn