Năm
“Thật quá xấu hổ!” Felicity rít lên hai mươi phút sau đó. Bữa tiệc đã tàn; tôi
ngồi dài người ra trên bàn ăn và uống cốc nước thứ năm. “Mọi người đã
nghe thấy toàn bộ.”
“Bao nhiêu người?” Tôi hỏi.
“Ít nhất ba mươi người. Và rất rõ ràng, về những miêu tả hùng hồn của em,
đến người em đang nói đến. Họ chết sững người. Chị tắt máy ngay khi chị
nhận ra, nhưng đến lúc đó thì đã quá muộn. Anh ta đang đứng ngay cạnh
máy - âm lượng đang được mở hết cỡ - và anh ta bị xúc phạm đến mức
không thể tin được. Sự xúc phạm đó thể hiện trên mặt anh ta khi anh ta bỏ
về!”
“Ôi em xin lỗi, Fliss một tiếng thở dài đầy mùi rượu. “Em uống quá nhiều -
phần lớn bởi vì anh ta cứ phiền nhiễu em - và em không hề biết máy bộ đàm
đang mở. Nhân tiện tại sao nó lại hoạt động thế? Không cần phải thế - vì
thế thực ra đấy là lỗi của chị.”
“Bọn chị luôn để nó hoạt động,” chị ấy gay gắt giải thích. “Thêm vào đó nó
được giấu đằng sau tấm thiệp rửa tội, nếu không chị đã chú ý và tắt nó đi.”
“Em xin lỗi,” tôi thở dài lần nữa. “Anh ta cứ đeo đẳng em cả buổi chiều và
em không kìm chế được. Em không hề biết mọi người đang nghe.”
“Thật quá xấu hổ,” Felicity nhắc lại, mũi chị ấy phập phồng. Tôi phần nào
mong chờ khói sẽ xì ra.