Lia, luýt: những cây đàn cổ mà các thi sĩ hát rong xưa kia thường dùng để đệm khi hát, và được
coi là biểu tương của thơ ca.
Thi sĩ trào phúng cổ Hy-lạp, người phát minh ra thể thơ trường đoản cách, là vũ khí ghê gớm
của ông trong thơ trào lộng.
Nhân vật ăn khỏe trong Gacgăngchuya của văn hào Pháp Rabơle.
Điôgienơ: triết gia Hy-lạp cổ, đã có lần cầm đèn đi giữa ban ngày “để tìm một con người”.
Về bà Brinhhôlanh cũ, xem tập: Chú bé, chương XVI.
Đúng hơn, ngày 21 tháng 11 năm 1831.
Giáo sư bút thiếp đã xuất bản cuốn: “25 bài tập viết”.
Nhân vật trong tiểu thuyết Nhà thờ Đức Mẹ Pari của văn hào Pháp Victo Huygô.
Tiếng la-tinh: Một công việc đáng buồn.
Thành ngữ la-tinh, tỏ ý vui mừng: đánh dấu bằng một viên sỏi trắng (màu trắng đối với người
La-tinh là màu hạnh phúc, màu đen la màu tai họa).
Phái ủng bộ chi trưởng của dòng họ Buôcbông bị truất năm 1830 và bị chi họ Ooclêăng thay
thế làm vua ở Pháp.
Chơi chữ: Marcher có nghĩa là công việc chạy, trôi chảy vừa có nghĩa là đi bộ.
Một câu rủa thường thấy trong các hài kịch cổ, nói trạnh Par le sang de Dieu (máu chúa).
Nhân vật vở Nhà vua vui đùa, của Vícto Huygô, diễn lần đầu tiên vào năm 1832.!
Chẳng hạn aieux (tổ tiên) viễt theo lối chữ Pháp cổ là aiealx.
Nhân vật trong Nhà thờ Đức mẹ Pari của Victo Huygô
Bạn của Lơgrăng.