CÂY BÁCH BUỒN - Trang 33

- Ông cứ nói tiếp đi.
- Không có gì thêm nữa. Bà là một trong số những người thực sự muốn
sống, dù cho bà có nói gì chăng nữa. Và nếu thể xác bà muốn sống, mà đầu
óc bà lại gạt phắt cái trò lẩm cẩm kia đi, thì chẳng hay gì.
Bà Welman chợt nói sang chuyện khác:
- Ông có thích ở đây không?
Peter Lord mỉm cười nói:
- Đây hợp với tôi lắm.
- Trẻ tuổi như ông, có thấy ở đây chán ngắt không? Ông muốn theo chuyên
khoa không? Làm bác sĩ đa khoa ở miền quê, có tẻ nhạt lắm không?
Lord lúc lắc mái đầu hung hung.
- Không, tôi thích việc tôi đang làm. Bà biết đấy, tôi thích người bình dân,
tôi thích những bệnh tật thông thường hàng ngày. Tôi thật sự không muốn
ghim bắt cái con vi khuẩn hiếm thấy của một chứng bệnh bí hiểm. Tôi thích
bệnh sởi, bệnh thủy đậu và tất cả những bệnh như vậy. Tôi thích xem xét
các cơ thể khác nhau có phản ứng đối với chúng như thế nào. Tôi thích xem
xét mình có thể cải thiện cách điều trị đã được thừa nhận hay không. Cái
phiền một điều là tôi không có chút tham vọng nào cả. Tôi sẽ ở đây cho đến
khi râu mọc dài và người ta bắt đầu nói: “Hẳn thế rồi, chúng ta vẫn có bác
sĩ Lord, ông già ấy tử tế lắm; thế nhưng cách chữa của ông ta lạc hậu lắm
rồi, có lẽ chúng ta nên mời cái ông trẻ tuổi kia, ông ta mới hiện đại”.
- Hừm - bà Welman nói - Ông nói cứ như là mở máy ghi âm vậy.
Peter Lord đứng dậy nói:
- Thôi, tôi phải đi đây.
Bà Welman nói:
- Cháu gái tôi muốn được nói với ông. Tiện đây xin hỏi ông, ông nghĩ về
cháu tôi ra sao? Trước đây ông chưa hề gặp nó.
Bác sĩ Lord chợt bừng đỏ mặt, cả đến lông mày cũng ửng hồng lên.
- Tôi ư… Ồ! Cô cháu bà xinh đẹp lắm, mà… mà lại thông minh nữa.
Bà Welman nghĩ sang chuyện khác. Bà nghĩ thầm. “Ông ta còn trẻ trung,
thực thế”. Rồi lớn tiếng nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.