CÂY BÁCH BUỒN - Trang 32

hơi thở, nhiệt độ, phải thế không, bác sĩ? Bác sĩ các ông chúa là hay bịp.
Cô O’Brien thở dài nói:
- Ồ, bà Welman. Ai lại nói thế với bác sĩ chứ!
Bác sĩ Lord nhăn mặt nói:
- Bà Welman thấy rõ cả tim gan tôi, cô điều dưỡng ạ. Dù sao, thưa bà
Welman, tôi cũng cứ phải làm cái trò lẩm cẩm này. Phiền một nỗi là tôi
chưa hề học được cách chăm sóc người bệnh thế nào cho phải.
- Cái cách của ông như vậy là được lắm rồi. Đúng là ông phải tự hào.
Sau mấy câu hỏi đáp theo thông lệ, bác sĩ Lord ngồi xuống ghế, mỉm cười
nói với người bệnh.
- Được lắm, bà khá lắm rồi.
Bà Welman nói:
- Thế thì trong vài tuần nữa, tôi có thể dậy đi quanh nhà được không?
- Chưa được, chưa mau thế được.
- Thực thế à? Ông xạo lắm! Cứ nằm ườn như thế này, cho người ta chăm
sóc như đứa trẻ nít, thì sống có tốt đẹp gì?
Bác sĩ Lord nói:
- Thế nào là cái tốt đẹp của cuộc đời? Đó là câu hỏi thực. Bà có đọc về một
thứ phát minh thú vị của thời trung cổ, về cái lồng có tên là “Thoải mái đôi
chút
” không? Trong cái lồng ấy, người ta không thể nào đứng, ngồi hay
nằm. Chắc bà nghĩ rằng bất cứ ai bị giam hãm trong đó chỉ vài tuần thôi, tất
sẽ phải chết. Không đúng thế đâu. Một người sống mười sáu năm trường
trong cái lồng sắt đó, được thả ra rồi, vẫn còn sống rất khỏe mạnh đến lúc
già.
Bà Welman nói:
- Câu chuyện ấy muốn nói gì thế?
Peter Lord nói:
- Muốn nói rằng người ta có bản năng sinh sống. Người ta không sống bởi
vì lý trí mình ưng thuận sống. Kẻ nào nói “thà chết thì hơn”, họ không
muốn chết đâu! Có những người xem ra có đủ mọi cái để vì đó mà sống,
thế mà lại chán chường cuộc sống, chẳng qua vì họ không có nghị lực phấn
đấu đó thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.