CÂY BÁCH BUỒN - Trang 53


* * *
Bác sĩ Lord nhón gót đứng lên. Cặp lông mày hung hung leo cao trên trán,
hầu như từ giữa tóc nhô ra.
Chàng sửng sốt nói.
- Thế ra bà lão chết rồi à?
- Dạ, phải, thưa bác sĩ.
Cô O’Brien định kể rõ chi tiết, nhưng vì kỷ luật nên cô chờ đợi.
Peter Lord trầm ngâm nói:
- Bà ta chết rồi à?
Chàng đứng nghĩ ngợi một lát, rồi sẵng giọng nói:
- Đem cho tôi ít nước sôi.
Cô O’Brien rất kinh ngạc hoang mang, nhưng theo đúng tin thần huấn
luyện ở bệnh viện cô không tìm hiểu lý do tại sao. Nếu bác sĩ có bảo cô đi
lấy da cá sấu thì cô cũng tự động khẽ nói, “Dạ, thưa bác sĩ”, rồi vâng lệnh
lướt nhẹ ra khỏi phòng để giải quyết vấn đề.

* * *
Roderick Welman nói.
- Có phải ông muốn nói rằng cô tôi chết đi mà không để lại di chúc - cô tôi
chưa bao giờ làm di chúc cả, đúng không?
Ông Seddon lau kính, nói:
- Hình như là vậy.
Roddy nói.
- Thế thì lạ thật.
Ông Seddon húng hắng ho tỏ ý không tán thành.
- Không đến nỗi quá kỳ lạ như ông tưởng tượng đâu. Cũng thường xảy ra
như vậy. Vì mê tín, người ta muốn nghĩ họ còn cò nhiều thì giờ. Việc làm di
chúc hình như chỉ làm cho cái chết xích lại gần họ hơn. Thật là kỳ quặc -
nhưng có như vậy đó.
Roddy nói.
- Thế ông không bao giờ trình bày với cô tôi sự sai trái về vấn đề này à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.