CÂY BÁCH BUỒN - Trang 51

- Xin cứ vào.
Nàng bước vào nói.
- Này anh Roddy, cô Laura mất rồi. Cô mất trong khi đang ngủ.
Roddy ngồi dậy thở dài.
- Cô Laura đáng thương! Anh nghĩ phải tạ ơn Chúa về việc này. Trông thấy
cô cứ phải sống dai dẳng trong tình trạng như ngày hôm qua, anh không thể
nào chịu nổi.
Elinor nói một cách máy móc.
- Em không biết đấy, thế ra anh đã gặp cô rồi à?
Chàng ngượng ngập gật đầu.
- Em Elinorạ, sự thực là như vầy. Anh cảm thấy mình đúng là nhát gan nhất
đời, vì anh khiếp hãi quá! Tối qua anh đã tới đó. Bà điều dưỡng, cái bà béo
mập ấy, đã rời phòng đi kiếm cái gì - bà ta xuống nhà, xách theo một chai
nước uống, anh nghĩ thế - thế rồi anh lẻn vào. Cô ta không biết anh ở đó, cố
nhiên rồi. Anh đứng đó một lát nhìn cô. Thế rồi, khi nghe thấy tiếng chân
bà Gamp nặng nề bước lên thang gác, anh liền lẻn ra. Thế nhưng thật là -
khủng khiếp quá!
Elinor gật đầu.
- Phải, đúng thế rồi.
Roddy nói.
- Cô ta chắc là bực tức lắm - từng giây từng phút phải sống như vậy.
- Em biết thế.
Roddy nói.
- Em và anh lúc nào cũng nhìn sự việc giống nhau, thế là tuyệt diệu lắm.
Elinor thấp giọng nói:
- Phải, đúng thế.
Chàng nói.
- Trong phút này hai chúng mình có cảm nghĩ như sau: phải tạ ơn trời là giờ
đây cô ta đã giải thoát hết thảy mọi sự.

* * *
Cô O’Brien nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.