Thời Việt để Nam Kiều tựa lưng vào lòng mình, hai tay nghịch nghịch
mái tóc dài đen bóng của cô: “Lần trước anh giúp Tức Khắc Phi Hành của
em một vụ lớn như thế, lần này, có phải em cũng nên giúp anh không?”.
Ý Thời Việt là flycam. Anh cần máy bay không người của Tức Khắc
Phi Hành tham giá quá trình ghi hình của chương trình. Góc quay từ trên
cao có thể khiến cho chương trình có một góc nhìn hoàn toàn khác biệt,
nhất là kiểu chương trình thực tế mà các ông bố và lũ trẻ chạy nhảy lung
tung khắp núi rừng thế này, việc điều chỉnh vị trí máy quay phức tạp hơn
rất nhiều, dùng máy quay trên không trở nên rất cần thiết.
Hơn nữa, bản thân máy bay không người lái đã đầy tính công nghệ và
tương lai, đưa vào chương trình không những có thể làm bọn trẻ thích thú,
mà còn khiến khán giả cảm thấy mới lạ.
Thời Việt nói: “… Anh trả tiền”.
Nam Kiều mím mím đôi môi mỏng. Máy bay không người lái xét đến
cùng không phải là máy bay mô hình, thao tác vô cùng phức tạp, bất cẩn
một chút là sẽ bị rơi, mất khống chế, bay lạc, thậm chí nghiêm trọng hơn,
xảy ra cháy nổ. Nếu muốn quay từ trên không cho chương trình giải trí kiểu
này, ngoài việc tính năng của máy bay phải được nâng cao, còn cần có khi
thủ chuyên nghiệp điều khiển.
Phi thủ chuyên nghiệp là ai?
Cô chính là phi thủ chuyên nghiệp.
Thời Việt cọ cọ vào má Nam Kiều, hạ giọng khẽ nói: “Ở ngay Môn
Đầu Câu phía Tây Bắc Bắc Kinh, ba ngày hai đêm, đi với anh đi”.
Nam Kiều gật đầu: “Vâng”.