CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 223

Thời Việt lật người đè cô xuống, ánh mắt anh rất tối. Đèn trong phòng

đã tắt gần hết, chỉ còn chiếc bên giường vẫn sáng. Dưới ánh đèn mờ tỏ, tóc
Nam Kiều xõa tung, mái tóc dài đen nhánh trải trên chiếc chăn trắng tinh,
sắc mặt cô lạnh lùng, ánh mắt rực lửa, ngước nhìn anh vừa cố chấp vừa
ngông cuồng.

Đó là một lời mời không lời.

Có thứ gì đó dữ tợn mà bất kham đang kích động trong lòng Thời

Việt. Nam Kiều hơi ngẩng đầu lên, anh bèn không chút do dự hôn môi cô,
hai người quấn quýt vào nhau.

Cơ thể cô mềm mại và mịn màng, hoàn toàn không có bất cứ mùi

thơm nào nhưng lại có một thứ hương mềm mại rất riêng. Tay Thời Việt
vừa phủ lên đó liền không thể buông ra được nữa.

Một người khao khát một người là cảm giác thế nào?

Là đột nhiên cảm thấy mình không còn viên mãn nữa, chỉ muốn được

đan thật chặt vào người kia cho đến khi không còn kẽ hở, trở thành một thể
hoàn mỹ nhất.

Họ hôn mãi vẫn không thấy đủ, cũng không thể khống chế được cảm

xúc của mình. Lớp vải mỏng trên người Nam Kiều trở thành một vật cản
đáng ghét, thế nhưng mỗi khi ngón tay anh di chuyển đến chỗ chiếc cúc
nhỏ bé, anh lại chật vật nắm tay lại, dứt ra nơi khác.

Anh vuốt ve tấm lưng trần của cô, từ sống lưng cho tới hõm eo, rồi tới

sát bên ngực, nhưng lại chỉ dùng cạnh ngón tay lướt nhẹ những đường cong
xung quanh nơi mềm mại tròn trịa đó, vô số lần ham muốn trỗi dậy, nhưng
cuối cùng đều hóa thành những cái vuốt ve rất lâu đầy kìm nén và chịu
đựng.

“Sao vậy?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.