CÂY LỚN Ở PHƯƠNG NAM - Trang 396

“Sao thế?”, bà Việt Tú Anh nhìn thần sắc đột ngột thay đổi của anh,

quan tâm hỏi.

Thời Việt từ từ nhìn mẹ: “Cô ấy trông thế nào ạ?”.

Bà cười hớn hở; “Cao, tóc dài, xinh gái lắm, Nếu không phải cô ấy là

người tỉnh H thì mẹ còn muốn kéo về làm con dâu đấy!”.

Bà lấy điện thoại ra, vụng về mở album ảnh: “Đây, con dạy mẹ chụp

ảnh, mẹ còn lén chụp cô ấy một tấm”.

Trong màn hình nhỏ xíu, cô gái trẻ đang đứng bên bếp nhà anh, mở

vung nồi bằng gỗ ra, hơi nghiêng người nhìn thức ăn nấu trong đó. Mái tóc
dài đen nhánh ngoan ngoãn rủ xuống chiếc sơ mi trắng, hơi nước trong nồi
bốc lên càng tôn lên làn da trắng mịn của cô. Cô có đôi chân dài thon thả,
đi một đôi giày đế bằng, sau mông có lá cờ đỏ nhỏ xinh.

Suýt chút nữa thì Thời Việt rơi nước mắt.

Tối hôm Trung Thu, giữa một bữa tiếc BBQ ồn ào đông đúc, An Ninh

canh đúng thời gian mỉm cười nhắn tin cho Thời Việt:

“Dear, tối nay gặp bố vợ có vui không?”

Thời Việt không trả lời. Ba, bốn ngày liền không trả lời.

Cuối cùng, An Ninh nổi cáu. Chị ta thù ghét cảm giác bị phớt lờ này.

Chị ta cảm thấy Thời Việt hận chị ta đến tận xương tủy cũng được, chí ít
anh cũng phải có chút phản ứng với những việc chị ta làm chứ.

Chị mở vòng tròn bạn bè của Thời Việt ra, phát hiện status anh đăng

khi mới đăng ký Weixin vẫn lẻ loi nằm đó. Chỉ có một bức ảnh chụp con
begie Đức đầu tiên anh nuôi, A Đang chính là con chó anh huấn luyện
trong quân đội lúc đó. Sau khi anh bị đuổi, A Đang chỉ nhận chủ, không ăn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.