Khích Hạo hút một điếu thuốc, "Anh Thời, em bán Mộng Cảnh Tỉnh
Táo rồi. Sau này, em lại theo đuôi anh xin bát cơm".
"Đúng thế! Trông vào anh cả đấy, anh Thời!".
"Đưa anh em cùng đi làm giàu!".
"Tranh thủ lúc còn trẻ, lập một công ty, lên sàn chứng khoán đi!".
…
Một đám đàn ông được gặp lại nhau sau một khoảng thời gian dài, liền
nhiệt huyết sục sôi kháo chuyện ầm ĩ một lúc lâu. Khích Hạo thấy ánh mắt
Thời Việt bất giác nhìn xung quanh, liền cười hỏi: "Sao thế? Anh Thời?
Nhớ bạn gái à?".
Thời Việt chỉ cười.
Một năm trong tù, anh và Nam Kiều không hề gặp mặt. Nam Kiều
từng xin được gặp anh một lần, nhưng anh từ chối.
Anh thực sự không muốn cô nhìn thấy dáng vẻ của mình khi ở tù, vậy
nên cô cũng không đến nữa.
Bây giờ, dù anh vẫn không muốn cô nhìn thấy, như trong lòng lại vô
cùng mong ngóng.
Khích Hạo nói: "Đừng nhìn nữa, anh Thời, chị dâu vẫnkhỏe, không đi
với ai khác cả. Có điều gần đây công ty rất bận,chị dâu đi Đức công tác
rồi".
Thời Việt bật cười, "Thế thì tốt, đi thôi!".
Hác Kiệt lái xe tới, kéo Thời Việt lên xe, Khích Hạo và mấyngười anh
em khác cũng đều có xe, cả đoàn rầm rập lái về phíanhà hàng lẩu Haidilao,